Số Mệnh Tú Nữ - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

3


Con đường tuyển tú quả thực rất khắc nghiệt, mới đi được nửa đường đã có một số người bị loại vì không hợp thủy thổ.


Vào trong cung lại càng phải cẩn trọng trong lời nói và hành động.


Bởi vì ta đã sớm chứng kiến cảnh ma ma trong cung thẳng tay đuổi người đi.


Tú nữ mới vào cung không thể gặp được Hoàng thượng, nếu là người bình thường thì không vội, nhưng ta thì khác, ta đã nóng lòng muốn gặp Nhạc Thù Kỳ lắm rồi.


May mắn là, nửa tháng sau, ta cuối cùng cũng đợi được.


Mang theo hộp bánh ngọt tự làm trong bếp nhỏ, ta mở tờ giấy mà tiểu thái giám đưa cho.


Trên đó ghi lại hành tung của đế vương.


Nghĩ đến chiếc túi gấm đầu tiên Dung Nương đưa, ta không chút do dự nhét tờ giấy vào miệng.


Nếu đối phương là người của Dung Nương, lừa ta cũng chẳng có lợi gì.


Ta men theo đường tránh né thị vệ, đến một khoảng sân, bên trong có một gian đình nhỏ mộc mạc, giống như những lương đình ta thấy ở Nam Châu, không hề giống vật trong cung.


Trăng lên đỉnh đầu, ta cẩn thận lấy hộp bánh trong lòng ra, từ từ đưa vào miệng.


Cảm nhận được tiếng động nhỏ ở phía xa, tay ta khựng lại, động tác ăn bánh nhanh hơn một chút.


Qua sự huấn luyện của Dung Nương, tư thế ăn uống của ta không chỉ hoàn hảo không một lỗi sai, mà còn không làm hỏng lớp trang điểm đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.


Vì đêm nay, ta đã bỏ ra rất nhiều công sức, không dám mặc y phục sặc sỡ, nhưng lớp trang điểm mắt và môi không lộ dấu vết lại là điểm nhấn quan trọng nhất.


Rốt cuộc, một tú nữ dễ thương lén lút ra ngoài ăn vụng, làm sao có thể ăn mặc lộng lẫy được chứ?


Nếu thực sự chỉ là một lần ăn vụng bình thường, làm sao có thể khiến đế vương vừa nhìn đã thấy lòng ngứa ngáy?


"Là ai?"


Giọng đế vương trầm xuống, phản ứng đầu tiên là cảnh giác.


Ta vội vàng nhét nửa miếng bánh vào miệng, không quên gói phần còn lại, rồi nhanh chóng chui xuống gầm ghế đá, cẩn thận cúi đầu.


"Ra đây!"


Đế vương đến trước mặt ta, nhìn xuống ra lệnh.


Ta đương nhiên sẽ không dễ dàng ra ngoài.


Mãi cho đến khi mũi kiếm chỉ thẳng vào ta, ta sợ đến run người, lùi lại một bước rồi ngã ngồi xuống đất.


Ta cẩn thận ngẩng đầu, cố gắng chọn góc đẹp nhất dưới ánh trăng, để lộ ra nửa bên mặt xinh đẹp nhất, cùng với đôi mắt như có móc câu, ngơ ngác như một chú nai con nhìn đối phương.


"Hảo hán, hảo hán, đừng, đừng giết ta! Ta, ta chỉ đói bụng thôi!"


Nhìn thấy thanh trường kiếm, ta vội vàng nhắm mắt lại, tay vẫn không quên giữ chặt hộp bánh.


Hành động này đã thành công thu hút sự chú ý của đế vương.


"Trong tay là thứ gì? Đưa cho trẫm... cho ta."


Ta giả vờ ngốc nghếch, nhưng khi mũi kiếm đến gần, ta lại làm bộ tiếc nuối đưa túi vải đựng bánh ra.


Đế vương khẽ cười một tiếng, giật lấy túi vải từ tay ta.


Cảm nhận được sự tiếc nuối của ta, hắn còn chế nhạo một phen.


"Ta còn tưởng là thứ gì, chẳng qua chỉ là mấy miếng bánh ngọt không đáng tiền, cũng đáng để ngươi giữ như vậy sao?"


Ta hừ một tiếng, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cái túi vải.


"Ngài không hiểu đâu, đây là do ta tự tay làm, ngon lắm đấy, ta đã phải năn nỉ đầu bếp rất lâu mới mượn được nhà bếp."


"Ông ấy ăn xong, cũng khen không ngớt lời đấy!"


Nhắc đến bánh ngọt, mắt ta tràn đầy tự hào, như thể có một cái đuôi đang vểnh cao sau lưng.


Đối phương bị ta chọc cười, tiện tay lật xem mấy miếng bánh, thấy đúng là loại không thường gặp, liền ném lại cho ta.


Ta cẩn thận đỡ lấy, không nhịn được mà ăn ngay trước mặt hắn.


Hành động này, Dung Nương cũng đã dạy ta.


Bà nói, nữ nhân trong cung, người quyến rũ động lòng có, người dịu dàng hiểu biết cũng có, nhưng lại thiếu đi người vừa ngây thơ trong sáng, vừa linh động đáng yêu.


Biết ta biết làm bánh ngọt, hơn nữa hương vị còn thuộc hàng tuyệt phẩm, Dung Nương liền tận dụng điều đó.


Chỉ là bà cũng cảnh báo ta, mục tiêu của ta là độc chiếm thánh sủng, chứ không phải trở thành một đầu bếp nhỏ trong cung.


Và lúc này, trước mặt đế vương, ta dùng bản lĩnh đã học được trong hai năm qua để ăn món bánh do chính tay mình làm.


Mùi hương thoang thoảng bay đến mũi đế vương, hắn nhìn ta vài lần rồi đột nhiên lên tiếng.


"Thật sự ngon đến vậy sao?"


Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt.


Hôm nay hắn ăn mặc rất giản dị, không có vẻ gì của một đế vương, giống hệt như lúc ở Sùng Châu, khi vừa gặp đã phải lòng tỷ tỷ của ta.


Che giấu sự căm hận trong lòng, ta nở một nụ cười rạng rỡ.


"Chắc huynh là thị vệ trong cung nào đó phải không? Thị vệ đại thúc, à không, đại ca, huynh chắc chắn chưa từng ăn bánh ta làm, nếu không bây giờ đã tranh giành với ta rồi!"


Ta cố tình nói một cách khoa trương.


Đế vương không tin, nhân lúc ta không để ý, liền giật lấy túi vải.


"Vậy thì ta phải nếm thử mới được!"


Nói rồi, hắn bỏ một miếng bánh nguyên vẹn vào miệng.


4


Ta nín thở, khi hắn nhai miếng đầu tiên, vẻ mặt trở nên kỳ lạ, ta liền bật cười thành tiếng.


"Ha ha ha, ta lừa huynh đó! Làm gì có loại bánh nào ngon đến thế? Nếu có thật, ta đâu đến nỗi bị cha mẹ bán đi?"


Nói đến đây, giọng ta chùng xuống, như thể nghĩ đến chuyện gì đó đau lòng.


Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, ta lại nở nụ cười rạng rỡ.


Đế vương khó khăn nuốt xuống miếng bánh có phần quá ngọt đối với hắn, khi nhìn ta, trong mắt đã có thêm vài phần thú vị.


"Ngươi là cung nữ bị bán vào cung?"


Ta lắc đầu, bí ẩn nhìn xung quanh, rồi lại nhìn hắn với vẻ cầu xin.


"Thị vệ đại ca, thực ra ta là tú nữ, chỉ vì đói không chịu nổi mới lén ra ngoài, nhưng không ngờ nơi nào cũng giống nhau, ta bị lạc đường mất rồi."


Nói đến đây, ta thở dài một tiếng.


"Nhà nghèo, cha mẹ không nuôi nổi, lại không muốn gả ta đi cho một người tùy tiện, nên đã cho ta vào một gia đình giàu có. May mà chủ nhà tốt bụng, nhận ta làm nghĩa nữ..."


Ta từ tốn kể lại, trong khóe mắt, nhìn thấy vẻ mặt kiên nhẫn lắng nghe của đế vương, lòng ta khẽ động.


"Thôi, không nói chuyện này nữa. Thật sự không ngon sao? Trước đây họ đều khen ta làm ngon lắm mà."


Đế vương nhìn ta bĩu môi, vẻ mặt chán nản, liền bật cười thành tiếng.


"Ngon, tuy hơi ngọt một chút, nhưng vẫn ngon hơn bánh ngọt trong cung."


Ta không hề cảm thấy tự phụ, mà tự hào ngẩng cao đầu.


"Ta biết mà! Cảm ơn huynh, thị vệ đại ca, tất cả đều tặng cho huynh ăn đó!"


Nói xong, ta lại mặt dày nhìn hắn.


"Không biết thị vệ đại ca tên gì, làm việc ở đâu vậy ạ?"


Dưới ánh mắt nghi ngờ của hắn, ta giơ tay thề, ánh mắt chân thành.


"Huynh đừng nói chuyện hôm nay ra ngoài được không? Ta biết sai rồi, sau này ta sẽ mang cho huynh bánh ngọt không ngọt, ngon tuyệt!"


Nói xong, cả hai chúng ta không nhịn được mà bật cười nhìn nhau.


"Bánh ngọt không ngọt?"


Hắn trêu chọc nhìn ta.


Ta bĩu môi.


"Huynh không tin thì thôi, huynh sẽ bỏ lỡ một món ngon đấy!"


Đối phương cười thầm một tiếng, cúi đầu nói giọng trầm trầm.


"Ta họ Mạc, sau này ngươi có thể đến đây tìm ta, yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết."


Ta gật đầu một cách nghiêm túc, cuối cùng vui vẻ nhảy chân sáo quay về tẩm cung của tú nữ theo sự chỉ dẫn của hắn.


Kể từ đó, hễ có thời gian là ta lại lẻn đến đó.


Nói ra cũng lạ, mỗi lần ta đến, không lâu sau hắn sẽ có mặt, thời gian vừa khéo, nhưng ta chưa bao giờ nghi ngờ.


Ngày qua ngày ở bên nhau, ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng, hắn ngày càng để tâm đến ta hơn.


Thế nhưng, thứ ta muốn là sự sủng ái của đế vương, chứ không phải tình yêu của Mạc thị vệ.


Vì vậy, trước vòng thi tuyển tú cuối cùng, ta đã đặc biệt mang theo những chiếc bánh ngọt được làm tỉ mỉ đến gặp hắn.


"Rất vui được quen biết huynh, Mạc đại ca, sau này gặp lại, cứ coi như không quen biết nhé."


Ta nhẹ nhàng nói.


Nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của hắn, ta tự véo mạnh vào đùi mình, khoảnh khắc quay đi, nước mắt đã tuôn rơi.


Ngay khi ta chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên giữ ta lại, giọng nói có phần nặng nề.


"Ninh Đào, tại sao cô nương lại muốn vào cung?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo