Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trường Dương tràn đầy tự tin: “Bệ hạ, đại bác của nàng là đồ cổ, uy lực không thể bằng cây súng này!”
Đến lúc quân đội Tây Việt nổ súng, lại chỉ sấm to mưa nhỏ mà nổ ra pháo hoa.
Mà đại bác của ta, lại thật sự nổ sụp tường thành biên cảnh của Tây Việt.
“Sao có thể như thế? Súng của ta sao có thể như vậy?”
Trường Dương kinh hãi, súng của nàng đều biến thành ống pháo hoa.
“Ngươi nói súng là chỉ cái này ư?”
Ta cầm một cây súng, họng súng dí lên trán của Trường Dương
Biểu cảm của Trường Dương biến đổi: “Làm sao ngươi có thể chế tạo được?”
“Vì kiếp trước ta thấy toàn bộ quá trình ngươi chế tạo súng!”
Kiếp trước, Trường Dương nhảy thành đã thu hút được chú ý của Cố Thanh Dã, sau đó thông qua phát minh các loai đồ vật mới lạ mới được Cố Thanh Dã yêu chiều.
Ở kiếp trước, nàng là nhờ có sự giúp đỡ của hệ thống mới tạo ra được súng và đại bác, sau đó lại dùng những thứ vũ khí này để đồ sát toàn bộ hoàng thành Bắc Thịnh.
Nhưng tới kiếp này, hệ thống đã sớm bị ta phế bỏ rồi.
Cũng may trước đây không lâu nàng đã thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước.
Nàng dựa vào trí nhớ của kiếp trước tạo ra xà phòng và thủy tinh.
Nhưng súng và đại bác lại vô cùng phức tạp, Trường Dương không nhớ được chi tiết.
Trong khi Cố Thanh Dã mất hết kiên nhẫn không chờ nàng nữa, Trường Dương mới giao ra một bản vẽ qua loa.
Trong bản vẽ qua loa này, cũng tạo ra được súng pháo hoa nhưng không có mấy sát thương. Cố Thanh Dã chưa từng thấy kiểu vũ khí này bao giờ, bị vẻ ngoài của nó và lời thề son sắt đảm bảo của Trường Dương lừa đảo.
Kiếp trước, hồn phách của ta rất lâu không tiêu tan, cứ bay bên cạnh Trường Dương, nhìn nàng tạo ra rất nhiều đồ vật mới lạ nhờ có sự giúp đỡ của hệ thống.
Nữ tử xuyên qua đã quá ỷ lại vào hệ thống, đến khi không còn hệ thống nữa thì nàng cũng không biết gì hết.
Nhưng ta đã thấy thì sẽ không quên được. Trước khi khởi binh tạo phản, ta ở quân doanh bí mật của Tống gia bí mật nghiên cứu chế tạo súng và đại bác đến từ một thời đại nào đó trong tương lai.
“Hệ thống tay cầm tay dạy ngươi mà ngươi cũng không nhớ được, nhưng ta chỉ cần nhìn một chút là nhớ kỹ.”
Trường Dương không muốn tin tưởng: “Ngươi không thể nào thành công được! Ngươi căn bản không phải là người của thời đại chúng ta, làm sao ngươi có thể chế tạo được vũ khí không thể thuộc về thời đại này chứ?”
“Vậy thì thử một chút xem!”
Ta dời miệng súng khỏi trán nàng, nhắm vào đầu gối của nàng.
“Đoàng” một tiếng, Trường Thương kêu lên một tiếng thảm thiết, chỉ thấy đầu gối của nàng bị bắn thủng một lỗ.
Tiếng súng thứ hai vang lên, ta bắn xuyên qua xương tay của nàng, chính là đôi tay này, kiếp trước đã đào mộ hợp táng ta với Tần Lập Chu, muốn ghê tởm ta đời đời kiếp kếp.
Một phát súng cuối cùng, ta dí lên giữa trán của Trường Dương.
Trường Dương sợ hãi khóc lên: “Chiêu chiêu, xin lỗi ngươi! Xin ngươi tha… tha cho ta! Ta cũng là vì bị ép buộc! Tha mạng… xin ngươi tha mạng, một phát súng này của ngươi ta sẽ hồn phi phách tán.”
Ta thấy buồn cười:”Ngươi chưa bao giờ bỏ qua cho ta, lấy gì ra để yêu cầu ta tha cho ngươi?”
Đoàng!
Tiếng súng thứ ba vang lên
Ấn đường của Trường Dương bị bắn xuyên qua, ngã xuống trong vũng máu.
Ta cố ý hợp táng thi thể của nàng và Tần Lập Chu.
Bách tính Bắc Thịnh cũng khen ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, không ngờ lại thành toàn cho mối duyên đẹp của công chúa tiền triều và phò mã.
Trên bia mộ của Trường Dương khắc sáu chữ “Ái thê của Tần Lập Chu.”
Ta muốn để cho tên phế vật này quấn lấy nàng, đời đời kiếp kiếp ghê tởm nàng!
21
“Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương hỏi ngài đêm nay có muốn lật thẻ bài của hắn không.”
Hoàng Hậu trong miệng thái giám, là Cố Thanh Dã.
Ta dùng pháo và súng không thuộc về thời đại này, san bằng quốc thể Tây Việt, thâu tóm Tây Việt trở thành thành trì của Bắc Thịnh.
Hiện giờ ta là nữ đế của Bắc Thịnh.
Mà Cố Thanh Dã cao ngạo tự phụ kia, khi quyết chiến đã bị ta dùng súng bắn cho đứt gân tay.
Hắn bị phế bỏ võ công, sau khi trọng thương lại mất trí nhớ, tỉnh lại hỏi ta hắn là ai.
Ta vui tươi hớn hở lừa hắn: “ Ngươi là tiểu lang quân làm ấm giường cho trẫm!”
Cố Thanh Dã tin là thật, sau khi mất trí nhớ hắn trở thành một mỹ nhân ngu ngốc chỉ biết bám lấy ta.
Hắn ngày ngày làm ấm giường cho ta, vô cùng chủ động tích cực.
Tiểu nam nhân người ta theo ta, đại nữ nhân như trẫm tự nhiên cũng phải phụ trách.
Cho nên khẳng khái mà phong hắn làm Hoàng Hậu.
Những người dân Tây Việt tấy đế vương của bọn họ cũng phải nằm dưới thân nữ đế, cũng dốc lòng phục tùng.
Ta bước nhanh vào Phượng Nghi Cung, Cố Hoàng Hậu săn sóc mà đưa thân thể tráng kiện của hắn đến tay ta thưởng thức.
Cho dù hắn thuận theo như thế, ta vẫn không nhịn được mà nạp vài nam tần tiến cung.
Cố Hoàng Hậu cũng có lúc ghen.
Ta uống chút rượu vào mắng hắn: “Nữ nhân tam phu tứ thiếp vô cùng bình thường! Ngươi còn muốn ghen với trẫm sao, ngươi có biết mỗi ngày trẫm xử lý triều chính mệt đến mức nào không! Còn ngươi, thời gian ở hậu cung thật là tiêu dao tự tại. Hở chút là ghen tuông, đại nữ nhân chúng ta làm sao sẽ hiểu được mấy chuyện vớ vẩn của tiểu nam nhân các ngươi!”
Cố Thanh Dã ngoan ngoãn như chim chút chịu ta mắng mỏ.
Có đôi khi ta cũng hoài niệm hắn đã từng ở trên chiến trường.
“Cố Thanh Dã, trẫm vấn thích dáng vẻ kiệt ngạo khó thuần của ngươi.”
Cố Thanh Dã cho rằng ta đang yêu một người khác, lại bắt đầu ghen tuông với chính bản thân mình.
Nhìn xem, thật là một nam nhân cực phẩm ngày đều đều có thể khiến cho trẫm vui vẻ.
Huống chi, của hồi môn của hắn phong phú, đó là từ trên xuống dưới của Tây Việt đều thần phục trẫm.
Đầu tiên là lợi ích, sau đó mới đến tình cảm.
Lục Văn Ngọc được ta đề bạt làm nữ tướng, ngày hôm ấy dỗ dành Cố Hoàng Hậu đi rồi, trẫm mới cảm khái với nàng.
“Ngày đó không làm được nữ hầu tước đầu tiên quả Bắc Thịnh, còn cảm thấy tiếc, hóa ra trời cao đã sớm có an bài.”
Ta mặc long bào, tay trái thưởng thức ngọc tỷ truyền quốc, tay phải viết xuống thánh chỉ sửa sai án của Lục gia.
Sau khi thánh chỉ viết xong, ngọc tỷ ấn xuống, ta lười biếng mà dựa vào long ỷ:
“Hóa ra thiên mệnh là muốn Tống Chiêu Chiêu ta làm nữ đế đầu tiên của Bắc Thịnh này!”
Thật là sảng khoái!
(HẾT)