Trong biệt thự ở phía nam ven biển, ánh đèn màu cam trong phòng khách mờ ảo.
Người đàn ông cao lớn, đẹp trai ngồi trên chiếc ghế sofa có tông màu trang nhã, trong đôi mắt đen sâu thẳm có một dòng chảy ngầm.
Ngón tay thon dài nhéo cằm thiếu niên đang ngồi vắt chân qua người mình, lòng bàn tay khẽ vuốt dọc theo chiếc cổ thon dài.
Nam Châu, người gần như ướt sũng, khẽ cười một tiếng, hơi thở nóng bỏng cùng pheromone ngọt ngào phả vào chóp mũi hắn.
"Chắc chắn chứ?”
“ Anh nói nhảm nhiều thế có phải là không—"
Ngón cái của hắn ấn lên đôi môi ẩm ướt của cậu, "Trả lời tôi."
Giọng điệu trầm thấp, động tác đầy chiếm hữu, cùng với sự kiểm soát mạnh mẽ trong khí chất, tất cả hòa quyện tạo nên một sức hút khó cưỡng.
Môi mỏng của Nam Châu hé mở, từng chữ một: "Chắc chắn, bảo bối."
Giây tiếp theo, người đàn ông siết chặt vòng tay.
Nam Châu đột nhiên mở to mắt.
Cẩu nam nhân, thế mà dám cắn cậu!
Cậu vô thức chửi thề thành tiếng, "Mẹ kiếp!"
Khi Nam Châu tỉnh dậy lần nữa, cậu chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
Khó khăn lắm cậu mới ngồi dậy được từ trên giường, nhưng cậu vẫn cảm thấy mọi thứ quá không chân thật.
Cậu thế mà đã xuyên không!
Chỉ hai ngày trước, khi đang bơi trong kỳ nghỉ ở bãi biển, cậu vô tình bị sóng cuốn đi.
Lúc tỉnh táo lại, cậu nằm trên bãi biển, toàn thân nóng bừng, suy nghĩ mơ hồ.
Lúc đó, theo bản năng, cậu đã bấm chuông cửa của một biệt thự ven biển mà cậu nhìn thấy. Sau một thời gian chờ đợi nhàm chán mà dài đằng đẵng, chủ nhân bên trong mới mở cửa.
Nam Châu nghĩ rằng, rất có thể là vì giai điệu của tiếng chuông cửa mà cậu nhấn nghe rất dễ chịu nên đã khiến cánh cửa mở ra.
Cậu luôn tự tin vào những bài hát mà mình sáng tác.
Tiếp theo, những gì diễn ra sau đó là cốt truyện sáo rỗng, cũ rích trong sách.
Một chàng trai đẹp trai với ngoại hình và khí chất phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu, cộng với tình cảnh chỉ có hai người đàn ông độc thân…
Chỉ là, cậu không ngờ đối phương lại cắn mình!
Cú cắn đó suýt chút nữa đã khiến Nam Châu gặp phải bà cố.
Đồng thời, trong lúc mơ mơ màng màng, những ký ức và nhận thức kỳ lạ tràn vào đầu cậu - cậu đã xuyên không.
Xuyên vào một thế giới ABO, vào cơ thể của một người cùng tên và họ với mình!
Bước xuống giường, xoa xoa vòng eo đau nhức, kiểm tra môi trường xung quanh, Nam Châu đi vào phòng tắm rửa mặt.
Một lát sau, cậu đẩy cửa phòng ngủ.
Trong biệt thự yên tĩnh, không một bóng người.
Tình một đêm tốt nhất là sau một đêm, không còn liên quan gì nữa.
Được rồi, mặc dù họ không phải một đêm, mà là hai đêm…
Điều đó không quan trọng.
Nam Châu tìm thấy đôi giày ở lối vào và đi vào, sau khi đẩy cửa ra và bị gió lạnh thổi vào, cậu đột ngột dừng chân, đưa tay lấy chiếc áo khoác đen không thuộc về mình trên giá treo áo khoác mặc vào, cầm chiếc điện thoại đã được sạc đầy pin của mình, vừa bật máy, vừa tự do rời đi.
Vừa bật máy, Nam Châu đã nhận được điện thoại từ người quản lý của cơ thể hiện tại của mình, hỏi cậu đang ở đâu.
"Tôi cũng không biết." Cậu nhìn xung quanh một vòng, nói: "Vậy thì, tôi sẽ gửi định vị cho anh, anh đến đón tôi.
*
Nửa giờ sau.
Nam Châu ngồi lên xe của người quản lý Hách Giai.
"Sao cậu lại chạy đến đây! Làm tôi sợ cứ tưởng cậu không chịu nổi áp lực mà tự tử đấy! Thật sự, tên Lục Sậu này quá đáng ghét. Biết cậu thầm yêu hắn, trong thời hạn hai năm, hắn lợi dụng cậu để tạo scandal hút bao nhiêu fan, ăn bao nhiêu lợi nhuận!"
"Bây giờ thì hay rồi, người nổi tiếng rồi tách ra solo, quay lưng công khai tình yêu thì thôi đi, lại còn quay lại gán cho cậu một cái tội lớn."
"Cái gì mà anh không phải Omega, không ngửi được pheromone thì không phải Omega sao! Có khi mũi chó của hắn không tốt đấy, tôi là Beta mà bây giờ còn ngửi thấy đây này ---"
Nói đến điều này, Hách Giai kinh hãi quay đầu lại, “Không phải chứ, mùi trên người cậu là sao thế!”
Nam Châu không hiểu cho lắm, cúi đầu ngửi thử chính mình, “Mùi gì?”
“Cậu không tự ngửi thấy à! Chết tiệt!” Hách Giai có chút sụp đổ, “Mùi của Alpha!”
Vừa nãy chỉ lo cằn nhằn Lục Sậu, giờ Hách Giai mới muộn màng nhận ra mùi pheromone Alpha mạnh mẽ đầy tính chiếm hữu trên người Nam Châu.
Mùi này nồng đến mức khiến một Beta như anh ta cũng theo bản năng có chút sợ hãi.
“Ồ.” Nam Châu thản nhiên nói, “Ngủ một giấc với Alpha.”
Hách Giai ngây người, tay lái loạng choạng, suýt nữa đâm vào lề đường.
Ngủ, một, giấc?!
Bật đèn khẩn cấp, đỗ xe bên đường, anh ta nghiêm túc hỏi, “Cậu vừa trải qua kỳ phát tình à?”
Mặc dù là quản lý, nhưng anh ta đồng thời cũng là bạn thân từ cấp ba của Nam Châu, biết những vấn đề nhỏ của cậu.
Vài năm trước, Nam Châu từng gặp một tai nạn xe hơi nghiêm trọng, tuyến thể bị tổn thương nặng.
Cậu không chỉ mất đi mùi hương đặc trưng của Omega, mà ngay cả kỳ phát tình cũng bị ảnh hưởng.
“Chắc là vậy.” Nam Châu nhớ lại trạng thái của mình ngày hôm đó, rồi gật đầu.
Thông tin cậu nhận được từ ký ức của nguyên chủ không đầy đủ, và cậu cũng không hiểu rõ về nguyên chủ cũng như thế giới này.
Hách Giai không kìm được hỏi, “Là tạm thời… hay vĩnh viễn?”
“Hả?”
“Thôi, tôi đổi cách hỏi khác, có dùng biện pháp tránh thai không?”
“…Không nhớ.” Nam Châu hồi tưởng lại.
Hai ngày nay cậu luôn mơ màng.
Các giác quan hoàn toàn mất hiệu lực, để bản năng thống trị.
Trong ký ức, không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào ấm áp và khô ráo, rất dễ chịu khiến cậu không kìm được chìm đắm.
Cái ôm của đối phương rất ấm áp, giọng nói cũng rất gợi cảm.
Đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm ấy, sau khi bị mồ hôi làm ướt lại càng quyến rũ hơn.
Khi hắn khẽ cười, tiếng cười trầm thấp và giọng nói dịu dàng cưng chiều khi nói chuyện, như thể vạn vật trên thế gian đều sẽ không tự chủ mà tuân theo mệnh lệnh của hắn.
“Có thích không?”
“Nói ra đi.”
Nam Châu cổ họng khô khốc, không tự nhiên ho nhẹ một tiếng, “Chắc cũng không có gì đâu nhỉ.”
“Cái gì mà không có gì!” Hạo Giai suýt nhảy dựng khỏi ghế, “Cậu bị đánh dấu trong thời kỳ phát tình! Điều này có nghĩa là cậu rất có thể sẽ…”
Mỗi khi nói một câu, biểu cảm của Hách Giai lại càng căng thẳng, ngay khi lời nói kết thúc, anh ta nhìn về phía bụng của Nam Châu.
…Sẽ thế nào?
Nam Châu thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn xuống bụng mình, không phải là…
Cả người cậu bị thông tin này tác động khiến não bộ ngừng hoạt động trong chốc lát.
“Không được, chúng ta phải đến bệnh viện kiểm tra ngay.” Hách Giai nhanh chóng khởi động xe, “Sớm lập kế hoạch, thật sự không được thì dù là khoản bồi thường khổng lồ, chương trình hẹn hò đó chúng ta cũng hủy, sức khỏe là quan trọng!”
“Mà nói đi cũng phải nói lại, người đánh dấu cậu là ai vậy?”
Người đánh dấu cậu?
Số mệnh rút trúng SSR, cậu biết đâu được.
*Trong ngữ cảnh các trò chơi gacha (trò chơi có yếu tố rút thăm ngẫu nhiên), SSR là viết tắt của Super Super Rare, dùng để chỉ những vật phẩm, nhân vật hoặc thẻ bài có độ hiếm cao nhất. Nó thường được dùng để diễn tả một sự kiện may mắn hiếm có, hoặc một điều gì đó cực kỳ tốt đẹp đã đến một cách ngẫu nhiên, như thể do định mệnh sắp đặt.
Thấy Nam Châu không trả lời, Hách Giai mơ hồ đoán ra, gầm lên: “Chết tiệt! Cậu còn bị Alpha hoang dã bên ngoài chiếm tiện nghi sao?!”
Câu này Nam Châu nghe không lọt tai chút nào.
Cậu sửa lại: “Nói cho đúng thì là tôi chiếm tiện nghi của anh ta.”
“Thôi đi!” Hách Giai suýt nghẹt, thở không ra hơi.
“Cậu đừng vội.” Giọng điệu của Nam Châu vẫn điềm tĩnh.
Hách Giai được an ủi phần nào, vừa định lên tiếng động viên cậu, lại nghe Nam Châu chậm rãi bổ sung một câu, “Sau này cậu còn có lúc phải vội.”
Hách Giai: “…”