Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người ngồi ở chỗ chủ trì, cái gì thấy được cũng đều thấy, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhất là lúc nhìn ta chủ động khoác tay sư huynh, còn lộ ra thần sắc bối rối ngỡ ngàng
Ta mỉm cười: “Nếu thực sự có hỉ, ta sẽ nói ngay cho các ngươi biết, chuẩn bị tiền lì xì là được.”
Đại sư huynh phối hợp: Vậy tên của đứa nhỏ còn phải là do sư phụ đặt, dù sao, tính mạng của cả ta và A Lệ đều là dó Sư phụ cứu về.”
Sư phụ nắm chén trà, bên trong nước nóng bỏng, nhưng người dường như không cảm thấy nóng, uống một hơi cạn sạch.
Người vội vàng rời khỏi bữa tiệc, ngay cả bát canh mà Tiểu sư muội mang đến cũng ném đi.
Tiểu sư muội cắn môi, đôi mắt nhìn theo bóng dáng sư phụ rời đi, trong mắt tràn ngập sự cô đơn.
Sư phụ không hiểu gì về tình yêu, nhưng ta hiểu.
Đây là cảm giác hốt hoảng, đối với một người dễ dàng có được thì không để ý tới.
Đến khi ta cưới người khác, thì trong lòng lại trở nên cô đơn.
Vài ngày sau, sư phụ bị bệnh, bảo ta không cần đến thỉnh an.
Nhưng mà đồ đệ hiếu thuận như ta, làm sao có thể để cho sư phụ được như nguyện.
Thế là, ta đi thỉnh an người, nét mặt tỏa sáng.
Sư phụ quan sát ta hồi lâu, cho đến khi xác nhận sự vui vẻ của ta không phải là giả, mới hỏi một câu:
“Hạ Lệ, con có vui vẻ không?”
“Có vui ạ!” Ta cười nói thoải mái. “Dù sao sau khi tắt đèn, cái gì cũng như nhau!”
Lông mi của sư phụ run rẩy.
Ta tiếp tục nói lời đâm vào tim: “Hóa ra, cũng không phải là không thể không có sư phụ”
Nhưng rất nhanh ra không cười ra tiếng, bởi vì ta phát hiện sư huynh ở bên ngoài…
Nói ngoại tình thì cũng không đúng, chúng ta vốn chỉ là vợ chồng theo hợp đồng, ai cũng có người mình thích.
Nhưng hắn lại cố tình thích người mà ta hận nhất… là tiểu sư muội.
Khó trách hắn nguyện ý để vợ hắn ngoại tình, hạ thuốc cho sư phụ.
Ta không thở nổi, vì cái gì tất cả nam nhân bên cạnh ta đều thích nàng?
6
.Đều do ngày hôm đó ta trở về sớm.
Từ sau khi thành thân, quan hệ của ta và sư phụ có một sự chuyển biến kỳ diệu.
Ta đi ra ngoài đánh nhau với Ma tộc, chỉ cần bị chút vết thương nhỏ, sư phụ lo lắng không chịu được, kiên trì đưa ta về nhà.
Ta dừng lại ở phía trước viện, bởi vì trong rừng đào xanh um tươi tốt, có hai bóng người đang ôm chặt lấy nhau.
Ơ, ở viện của ta vì sao lại có cẩu nam nữ?
Woa, nam là phu quân của ta!
Nữ tử áo xanh được ôm chặt, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, tóc đen lại càng lộ rõ làn da trắng như tuyết của nàng.
Sư huynh ôm lấy giai nhân, âm thanh triền miên.
“Tiểu Như, nếu muội không vui, chúng ta có thể đi đến một nơi mà không có ai biết đến chúng ta cùng nhau sinh sống.”
Ta đứng yên tại chỗ, thậm chí còn không để ý thấy biểu tình của sư phụ.
Tiểu Như là tên của sư muội.
Tên này đã từng là ác mộng của ta.
Năm đó sư phụ tỉnh lại sau khi bị tẩu hỏa nhập ma, nói với ta lúc đó đã ba ngày chưa chợp mắt.
“Tiểu Như là ân nhân cứu mạng của sư phụ, cũng là tiểu sư muội của con.”
Vì thấy trước kia thủ đoạn của ta đối với các loại tình địch vô cùng ác liệt, người rất đề phòng ta.
“Hạ Lệ, con phải thu liễm một chút, nếu con làm nàng bị thương, ta chắc chắn sẽ không tha cho con đâu”
Ta vốn định tranh công, người có thể tỉnh được đều là nhờ có ta đi hàng trăm dặm đường núi, vừa đi vừa dập đầu, khiến cho y thánh cảm động, mới xin được linh dược.
Kể từ đó, xương bánh chè của ta bị thương, mỗi khi trời mưa lại đau đớn.
Nhưng đối mặt với sự cảnh cáo của sư phụ, ta không thể nói nên lời một câu nào.
Bên này, Tiểu sư muội không giãy giụa khỏi cái ôm của Đại sư huynh, sợ hãi nói: “Nhưng mà huynh không sợ Hạ sư tỉ sao, tỉ ấy là chính thê của huynh đó.”
Đại sư huynh nói hôn nhân của chúng ta chỉ là giả.
“Trong quá khứ nàng ấy có ân đối với ta, ta phải báo ân.”
Tiếu sư muội: “Sát khí của tỉ ấy khá nặng, mỗi lần thấy tỉ ấy trong lòng đều thấy sợ phát hoảng.”
Ta không quấy rầy bọn họ nói, chỉ không nói được một lời nào, tức giận đến mức nằm nhà đã được vài ngày.
Đại sư huynh thích ai ta cũng đều giơ hai tay duy trì, nhưng tiểu sư muội thì không được, thích nàng chính là vả vào mặt ta.
Ta tức giận, rốt cuộc ta vì sao không bằng nàng?
Sư phụ bởi vì tưởng ta đang đau đớn, chủ động tới thăm ta, còn ngồi bên giường an ủi.
“Hôn sự của con, là tại vì vi sư lo lắng không chu toàn, sư phụ… sẽ chịu trách nhiệm.”
Chịu trách nhiệm? Người có thể chịu trách nhiệm cái gì chứ?
Ta đung đưa bàn tay của người, bán thảm rằng toàn bộ thế giới đều biết, nói phu quân của ta bên ngoài… không còn mặt mũi sống nữa.
Sư phụ thấy ta khóc lóc, chân tay cũng lúng túng không biết đặt đâu.
Ta nghẹn ngào: “Con đã thành thân rồi, làm gì có ai muốn lấy con nữa, còn nữa, thanh danh của con cũng không tốt.”
Sư phụ lập tức nói: “Chiến công của con nhiều như vậy, mọi người tôn kính còn không kịp, đâu ra thanh danh không tốt.”