Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người ảo não mắt rũ xuống.
Dường như sau khi bị Ma Thần nhập vào, người không còn cách nào nói dối nữa.
Ta nắm lấy cơ hội lập tức ôm lấy người: “Nếu sư phụ thích con như vậy, tại sao vẫn luôn không thèm để ý tới con?”
Sư phụ bị ta ôm một cái, cả người đều cứng lên.
“Bởi vì, mấy năm nay phong ấn Ma Thần, để không bị tà niệm ăn mòn, ta phải thanh tâm quả dục, ngăn ham muốn, tâm phải trong sáng, không được phép có dục niệm, Hạ Lệ.”
Người nói: “Ngươi có biết vì sao năm đó ta bỗng nhiên rời bỏ ngươi không?”
Ta nói biết, bởi vì tiểu sư muội. Kể từ lúc tiểu sư muội cứu người, người liền bất hòa với ta, rất nhiều.
Người nhắm mắt, gian nan nói: “Không phải, không phải vì nàng.”
“Lần đó tu luyện, ta phải đối diện với dục vọng sâu nhất trong đáy lòng mình, mà trong ảo cảnh, ta nhìn thấy…”
Là gì?
Mặt hắn đỏ rực, cuối cùng đành phải nói.
“Ta nhìn thấy chính là ngươi…”
Nảy sinh tình cảm đối với đồ đệ, là lỗi của hắn, hắn không xứng làm sư phụ.
“Mẹ của ngươi không phải là do ta giết, nhưng thực chất cũng liên quan tới ta, ta gạt ngươi nhiều năm như vậy là bởi vì ta sợ ngươi chán ghét ta.”
Không dám nói ra chân tướng, cũng là lỗi của hắn.
“Ta đã sai lầm gieo hạt giống nhân, nên mới sinh ra quả (14) không tốt, không phải là lỗi của ngươi, cho dù ngươi không giết ta, thì Ma Thần sớm hay muộn cũng đều tìm được khe hở, nó là dựa vào thất tình lục dục của ta mà sinh tồn.”
Hóa ra, Ma Thần vốn đã bị phong ấn bị ta hấp dẫn đến vực sâu là bởi vì sư phụ nhớ thương ta.
Trong ba năm ấy, Thần Ma càng ngày càng lớn mạnh, ta tưởng đó là vì lòng thù hận của ta.
Nhưng thực ra lại là do nỗi nhung nhớ của người.
Sư phụ cùng Ma Thần không ai có thể giết người kia, tùy thời thay đổi hình thức.
Vừa một khắc trước, sư phụ còn vì ta cầm tay người, từ mặt đến tai đều đỏ.
Ngay sau đó lại biến sắc mặt, hỏi ta có phải hay không vừa lợi dụng hắn.
Thần Ma: “Lợi dụng thì cũng được, trước tiên chúng ta cứ thành thân đã, thành thân rồi ngươi lợi dụng thế nào tùy ý.”
Ta lập tức bỏ tay ra, ai thèm lợi dụng ngươi, rồi đi mất.
Ngay lúc ta đang phát sầu phải làm sao để hòa ly với Đại sư huynh, thì Ma tộc vốn đã bị đánh cho tàn phế, lại tấn công quy mô lớn.
Ta cầm thương ra trận,nhìn đến người đứng đầu nháy mắt không biết nói gì.
“Tiểu sư muội, làm sao mà ở đâu cũng nhìn thấy ngươi!”
10.
Đúng vậy, tuy là tiểu sư muội đã không còn trang điểm phong cách khi xưa, giờ đây nàng mặc quần áo hở hang, trang điểm sắc cạnh ngoan độc, nhưng nữ nhân rất hiểu nữ nhân.
Ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra nàng.
Ta kinh ngạc muốn rớt cằm: “Nàng là gian tế sao? Sư phụ người có biết nàng là gian tế của Ma tộc không?”
Sư phụ nói người bị mù mặt, quả thực còn mù mịt hơn cả ta,. kinh ngạc.
“Không phải đâu, hình dáng không có giống.”
Người còn nhìn một hồi, sau đó kết luận: “Không phải cùng một người.”
Ta: “…”
Nam nhân cũng thật là vô dụng.
Tiểu sư muội so với ta càng không biết nói gì.
Nàng đến đây làm gian tế mười năm, hao hết khí lực để lung lạc tâm tình, nhằm ly gián.
Vốn tưởng rằng sư phụ cũng thích nàng một chút, không ngờ vừa mới sửa phong cách trang điểm ăn mặc thì không nhận ra nàng nữa.
Nàng tức điên, càng tức giận nàng là người duy nhất nghiêm túc với sự nghiệp gian tế của mình.
Ngay cả đồng nghiệp cùng trận doanh cũng phản bội nàng, không muốn quay về Ma tộc.
Ngược lại, còn làm nàng bị thương, đuổi nàng đi thật xa.
Ta càng khó hiểu, cái gì, Đại sư huynh cũng là Ma tộc?
Gian tế quá nhiều!
Đại sư huynh thật thà thành khẩn nói, hắn có huyết thống Ma tộc.
“Năm đó ta phụ trách ở thanh lâu thu thập tình báo, nhìn muội đáng thương nên muốn thả muội đi, ai ngờ được ngươi lại để ý đến ơn cứu mạng như vậy, lại mang ta đi cùng.”
Lần này đi, hắn nhận thức được một mảnh trời hoàn toàn khác.
Hắn ở trong tông môn vui vẻ học tập, còn được rất nhiều người sư phụ huynh đệ yêu thương giúp đỡ, lại có người mình thích.
Hưởng qua ngọt ngào, ai còn muốn quay trở lại khổ sở làm quân cờ nữa.
Tiểu sư muội tức chết mất, bị ta đánh một chưởng nằm sấp xuống đất.
Nàng mới mắng to, các ngươi là một đám não yêu đương.
Ta thừa nhận, có thể yêu đương thật sự rất tốt.
Giấc mộng của ta chỉ là làm vợ của sư phụ mà thôi.
Đám dư nghiệt ma tộc này rất nhanh bị chúng ta xử lý.
Ta tính toán nghĩ cách nói với Đại sư huynh chuyện hòa ly
Hắn cười cười, rút ra một tờ giấy
Hắn thành toàn cho chúng ta, tự tay viết thư hòa ly
“Sư muội, từ nay về sau hai người từ biệt, chúng ta đều vui vẻ”
Hắn nhìn ta.
“Kỳ thật, ta có rất nhiều biện pháp để muội và sư phụ rạn nứt, nhưng ta lại phát hiện chính mình không làm được, ta tuy không phải là một quân cờ đủ tư cách, nhưng lại vẫn đủ tư cách làm sư huynh của muội, đúng không?”
Những điều ta muốn, hắn đều làm cho ta.
12.
Ta nói, đây là hy vọng cuối cùng của ta, mong hắn được hạnh phúc.
Trên đường trở về, nhìn hốc mắt của ta đỏ lên, sư phụ hơi ghen, người nói: “Hắn đối với con thật sự rất tốt.”
Ta thở dài nói vâng.
“Trước kia khi nhìn lén sư phụ tắm rửa, sư huynh đã phát minh ra một cái thang có thể làm cho dài ra, ngắn lại, huynh ấy thật sự rất tốt!”
Sư phụ hờn dỗi nửa ngày trời
Người cùng thần ma đã dung hợp khá ổn định, sẽ không xuất hiện những tình huống tính tình thay đổi quá nhiều như trước.
Nhưng tính tình vẫn phóng túng hơn trước nhiều, sẽ không kìm nén nữa.
Ta càng khen đại dư huynh nhiều hơn, người yên lặng tự hỏi một hồi, ngẩng đầu lên hỏi: “Tắm rửa thì có gì mà xem?”
Cái này có nhiều thứ để xem lắm!
Ta nói: “Sư phụ có từng nghe một câu thành ngữ “nhìn mơ giải khát” không?”
Không sờ được, nhìn thôi cũng đỡ thèm.
Khoanh tay đi được vài bước, sư phụ mặt không thay đổi chút nào, quay đầu lại nói.
“Tối nay giờ Tuất, ta ở tẩm cung tắm rửa thay quần áo,”
[…]
“Nàng có thể quang minh chính đại mà đến, sẽ không bị đánh, vi sư bảo đảm!”
[Hết truyện]