Sức Chịu Đựng Cũng Có Giới Hạn - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.


"Sau khi ra ngoài nhớ đừng gây chuyện nữa, sống cho tốt vào."


Đồng chí c ông a n đưa tôi ra ngoài nhìn tôi với ánh mắt th ương c ảm, lắc đầu rồi quay người rời đi.


Tôi đứng trên bậc thềm, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn mặt trời treo cao trên bầu trời.


Ánh nắng chói chang rọi xuống người tôi, xua tan đi cái lạnh đầu đông.


Ngay cả công an cũng th ương h ại tôi.


Chỉ vì tôi t át Từ Giai Nhu hai cái mà bị chính chồng mình kiên quyết t ống vào đây.


Hơn nữa còn quả quyết rằng phải nh ốt tôi ba ngày.


Nói mỹ miều là: để tôi nhớ cho kỹ.


2.


"Lạnh rồi phải không?"


Bàn tay ấm áp của người đàn ông áp lên, nắm lấy tay tôi định dắt đi.


Tôi nhìn hai bàn tay đang nắm vào nhau, bất giác nhớ lại niềm vui l en l én mỗi lần được anh nắm tay trước đây.


Chỉ vỏn vẹn ba ngày thôi, vậy mà gặp lại anh, tôi lại chẳng còn niềm vui như xưa nữa.


Trước kia, trái tim tôi mỗi lần nhìn thấy anh là không kìm được mà reo vui, giờ phút này lại bình tĩnh đến lạ thường.


Tôi rụt tay lại, rồi hắt xì một cái.


Thẩm Mặc Thành nhìn bàn tay hụt hẫng của mình, rồi quay sang tháo khăn choàng cổ định quàng cho tôi.


"Em bị cảm rồi."


Tôi vô thức lùi lại một bước, né tránh tiếp xúc với anh.


"Không cần đâu."


Bàn tay của Thẩm Mặc Thành khựng lại.


3.


Về đến nhà, tôi buột miệng gọi một tiếng:


"Đại Hoàng!"


Bóng dáng thường chạy ra đón tôi mỗi khi tôi còn chưa về đến nhà đã không còn xuất hiện nữa.


Bước chân tôi sững lại, lúc này mới nhớ ra Đại Hoàng không còn nữa rồi.


Đã bị Thẩm Mặc Thành đem cho con gái của Từ Giai Nhu là Nhụy Nhụy để bồi bổ cơ thể rồi.


Tôi quay người đi vào bếp.


"Em nghỉ ngơi đi, để anh làm."


Người đàn ông chưa từng bước chân vào bếp, lóng ngóng nhóm lửa, tay chân luống cuống vo gạo.


Tôi cụp mắt xuống, quay người ra khỏi bếp để đi tắm.


Nhà có hai cái phích nước nóng, trước đây tôi luôn chừa lại một cái cho Thẩm Mặc Thành, chỉ sợ anh không có nước nóng để dùng.


Nhưng bây giờ, tôi dốc sạch nước của cả hai phích vào xô.


Giờ phút này, tôi chỉ muốn được t ắm nước nóng một cách thoải mái.


Tắm xong đi ra, tôi thấy trên bàn đã có mấy món ăn được dọn sẵn.


"Em thích ăn cay, anh đã học làm món ph ổi h eo xào chua cay, em nếm thử xem."


Thẩm Mặc Thành đẩy đĩa thức ăn về phía tôi.


Tôi khựng lại một chút, rồi bưng bát cơm lên ăn ng ấu ngh iến.


Người đàn ông ngồi bên cạnh dịu dàng nhìn tôi.


Nếu không phải anh ta nhân lúc tôi không có nhà, lén đem ch ó của tôi đi h ầm rồi bưng cho người khác.


Nếu không phải anh ta vì để dỗ dành Từ Giai Nhu mà kiên quyết tống tôi vào đồn c ông a n.


Nếu không phải anh ta, một giảng viên đại học đàng hoàng, lại năm lần bảy lượt vì một người ngoài mà làm t ủi th ân vợ mình.


Có lẽ giờ phút này, tôi vẫn sẽ như trước đây, cảm thấy ngập tràn hạnh phúc.


Cảm thấy anh ta là một người chồng tốt.


Bị nhốt ba ngày, ngày nào tôi cũng nghĩ, đêm nào tôi cũng nghĩ.


Cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt rồi.


Suy cho cùng, mỗi khi có chuyện liên quan đến Từ Giai Nhu, tôi luôn là người bị anh ta từ bỏ.


Thậm chí vì để dỗ dành cô ta mà có thể đưa tôi vào đồn c ông a n, nh ốt đủ ba ngày trời.


Nước mắt chực trào ra khỏi mi, tôi ngẩng cao cằm, hít một hơi thật sâu.


Tôi tự nhủ, Lý Niệm Vi, mày phải có chút tiền đồ đi!


Trải qua chuyện này, mày nên nhìn cho rõ Thẩm Mặc Thành là loại người gì.


Mày phải có chút tiền đồ đi!


Tôi nén nước mắt lại, nhanh chóng và hết cơm trong bát.


Bị nh ốt ba ngày, tôi đã đ ói đến mức bụng dán vào l ưng, giờ phút này, không có gì quan trọng hơn việc ăn cơm.


Đặt bát đũa xuống, tôi đứng dậy về phòng.


Tấm vé tàu thủy mà cô gửi tới từ một tháng trước đã được tôi giấu kỹ.


Lúc đó tôi không nỡ rời xa Thẩm Mặc Thành, đương nhiên là không muốn một mình đến Malaysia.


Nhưng bây giờ, tôi đổi ý rồi.


"Niệm Vi,"


Thẩm Mặc Thành không biết đã đi theo tôi từ lúc nào.


"Em nghe anh nói."


4


Bàn tay tôi đang lục tìm đồ vật khựng lại.


Thẩm Mặc Thành im lặng một lúc, rồi tiếp tục nói, "Nhụy Nhụy đã đi khám bác sĩ, bác sĩ nói con bé bị suy dinh dưỡng, anh cũng không còn cách nào khác.


"Phiếu mua thịt trong nhà đã dùng hết.


"Hơn nữa Tiểu Hoàng mấy ngày trước bị kẹp bẫy bị thương, nó ăn uống cũng rất khó khăn, cho dù anh không giết nó, nó cũng không sống được mấy ngày nữa."


Thẩm Mặc Thành quả không hổ là thầy giáo đại học, anh ta cố gắng đưa ra những sự thật, những lý lẽ với tôi.


"Thà rằng để Tiểu Hoàng chết ở đâu đó, không bằng hầm cho Nhụy Nhụy bồi bổ cơ thể.


"Hơn nữa Nhụy Nhụy rất hiểu chuyện, con bé nói không ăn hết, còn cố ý để lại cho em một bát, em..."


Tôi nặng nề đặt đồ vật trong tay xuống, không quay đầu lại, "Đi ra ngoài."


Thẩm Mặc Thành khựng lại, một lúc lâu sau lại gọi, "Niệm Vi."


Tôi lấy vali ra, đi sang phòng khác.


Ngoài cửa, Thẩm Mặc Thành dường như đã do dự một lúc lâu ở đó, rồi mới rời đi.


Đôi mắt tôi cay xè.


Tiểu Hoàng đã ở bên tôi mười năm, tuy không thể nói là sống nương tựa vào nhau, nhưng nhiều năm qua nó đã sớm là một thành viên trong gia đình.


Bố mẹ tôi lần lượt qua đời vì bệnh tật cách đây vài năm, và Tiểu Hoàng là người bạn đồng hành ở bên tôi lâu nhất.


Bốn năm trước tôi và Thẩm Mặc Thành được thầy giáo giới thiệu mà quen nhau, anh ta là học trò cưng của thầy, sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường.


Chúng tôi quen nhau nửa năm thì kết hôn.


Nhưng sau khi kết hôn, tôi mới biết bên cạnh Thẩm Mặc Thành luôn có một cô bạn thanh mai trúc mã được anh ta chăm sóc như em gái.


Nếu Từ Giai Nhu là em gái ruột, tôi đương nhiên sẽ không bận tâm, thậm chí tôi sẽ cùng Thẩm Mặc Thành cưng chiều cô ta như một bảo bối.


Nhưng Từ Giai Nhu không phải em ruột, họ chỉ là hàng xóm quen biết nhau từ nhỏ.


Từ Giai Nhu kết hôn năm chưa đầy hai mươi tuổi, sau đó nghe nói chồng cô ta luôn đánh đập cô ta, nên hai năm gần đây mới chạy về nhà mẹ đẻ.


Ban đầu, bố mẹ Thẩm Mặc Thành thường nhờ anh ta chăm sóc Từ Giai Nhu, dù sao hai nhà cũng có tình nghĩa với nhau.


Nhưng sau này, dường như Thẩm Mặc Thành thật sự để tâm, ngay cả sau khi chúng tôi kết hôn, anh ta vẫn coi việc chăm sóc Từ Giai Nhu là trách nhiệm của mình.


Vài ngày trước Nhụy Nhụy bị sốt, anh ta tan làm là đến bệnh viện.


Nếu không phải tôi lo lắng, đi ra ngoài mang cơm cho anh ta thì Tiểu Hoàng đã không đến nửa đêm vẫn chưa ăn gì, chạy ra ngoài bị kẹp bẫy vào chân.


Những ngày sau đó tôi đã chăm sóc Tiểu Hoàng như thế nào, tôi nghĩ anh ta đã nhìn thấy tất cả.


Tôi không cầu xin anh ta đối xử với Tiểu Hoàng như tôi, nhưng ít nhất, xin đừng giết nó.


Điều nực cười là, khi Từ Giai Nhu mang bát th ịt ch ó đến khiêu khích, chỉ vì tôi quá tức giận mà tát cô ta hai cái, anh ta lại đường hoàng tống tôi vào đồn công an.


Ròng rã ba ngày.


Tôi cũng đã suy nghĩ ba ngày.


Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, thực ra bất kể là chú chó của tôi, thậm chí là cả tôi.


Trong mắt Thẩm Mặc Thành, đều không bằng mẹ con Từ Giai Nhu và Nhụy Nhụy.


Không phải anh ta không biết Tiểu Hoàng chết tôi sẽ đau lòng đến thế nào.


Chỉ là… anh ta không quan tâm mà thôi.


Không quan tâm đến nỗi đau của tôi.


Không quan tâm đến những gì tôi để ý.


Cũng không quan tâm đến việc cuộc hôn nhân của chúng tôi có thể tiếp tục hay không.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo