Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tiểu thư, cố gắng thêm một chút nữa thôi.”
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai, kéo theo làn gió ấm làm tan đi cơn buồn ngủ đang lấp đầy mí mắt.
Thôi Lan Nhân gắng gượng mở mắt ra, chống lại sự mệt mỏi đang kéo lấy toàn thân.
Ánh đèn lồng rực rỡ, tơ lụa đỏ thắm, sắc màu hỉ sự chói mắt tràn ngập khắp gian phòng.
Đây là đêm thành thân của nàng, còn nàng thì vẫn đang ngóng trông phu quân mới cưới Tiêu Lâm vị công tử bận rộn kia sớm quay về phòng hoàn lễ.
Phó mẫu Trần mụ vẫn kiên nhẫn không ngớt lời ca tụng vị trưởng công tử bên tai nàng, những lời khen hoa mỹ thay phiên nhau như củ cà rốt treo trước đầu con lừa, khiến nàng miễn cưỡng tỉnh táo hơn đôi chút.
Mà quả thật, những lời đó cũng có tác dụng khích lệ.
Trưởng công tử Tiêu Lâm của Tiêu gia đất Lan Lăng, tuổi còn trẻ nhưng đã được hoàng đế trọng dụng. Vì tuổi đời và kinh nghiệm chưa đủ nên triều đình còn đặc cách phong cho hắn chức Thiếu Tư Không, nắm giữ việc xây dựng và thủy lợi của Đại Tấn, lại còn chỉ huy thủy quân canh giữ đô thành – có thể nói là thực quyền nắm trong tay.
Các thế gia ở Kiến Khang đều coi hắn là thượng khách, các gia chủ bất chấp tuổi tác hay vai vế, đều lấy làm vinh hạnh khi được kết giao cùng, thậm chí còn lấy hắn làm khuôn mẫu để giáo huấn con cháu.
Nhan sắc có lẽ không phải ưu điểm nổi bật nhất của vị công tử này, nhưng lại chính là điều khiến Thôi Lan Nhân hiếu kỳ nhất.
Nàng rất muốn nhìn thử xem, vị công tử được mệnh danh là “Thần Ngọc”, rốt cuộc có dung mạo xuất sắc đến mức nào? Liệu có xứng với câu “thiên hạ vô song, Thần Ngọc độc tuyệt” hay không?
Trong phòng có tám thị nữ nhà họ Tiêu, ai nấy đều bưng vật phẩm trong tay, lặng như tờ. Nếu không phải vì nụ cười lễ phép treo trên môi, thì có lẽ người ta sẽ tưởng họ đã ngủ gật từ lâu.
Thôi Lan Nhân chán nản đánh giá từng người một.
Chiều cao tương đồng, dáng người giống nhau, trang điểm và y phục không chút sai lệch. Trong suốt thời gian chờ đợi cùng nàng, họ đều yên lặng như tượng gỗ, không rên, không động thật sự khiến người ta rợn gáy.
Chỉ với điều đó cũng đủ thấy nhà họ Tiêu quản giáo nghiêm khắc đến mức nào.
Và bởi vậy, Thôi Lan Nhân cũng không khỏi lo lắng trong lòng: nếu vị trưởng công tử kia cũng là người nghiêm túc cứng nhắc như vậy, thì cho dù có đẹp như tiên giáng trần, e rằng nàng cũng chẳng cảm thấy hứng thú gì.
Trần mụ nhìn nữ lang đang đảo mắt tứ phía kia, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Nếu nói trưởng công tử từ đầu đến chân, đến cả sợi tóc đều là ưu điểm, thì nữ lang này thật sự chẳng có được mấy điều có thể đem ra khen.
Đáng tiếc hơn là, nàng năm tuổi thì thất lạc, mãi đến mười lăm tuổi mới được tìm lại, mười năm trôi dạt bên ngoài, không ai biết nàng đã trải qua những gì.
Điều duy nhất bà có thể làm, chỉ là âm thầm cầu nguyện cho trưởng công tử vì dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của tân nương mà động lòng, từ đó sa vào lưới tình.
Dù rằng bà cũng biết, khả năng đó rất mơ hồ.
Trần bà bà lúc thì lo, lúc lại sầu.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vững vàng.