TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 100

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Hiện tại, ngay cả can đảm để mở mắt xem đối phương là ai, nàng cũng không còn, như thể hồn phách đã bị nỗi sợ hãi cuốn đi mất.

Là ai?

Một mùi hương trong trẻo phả vào mũi, không khó ngửi, thậm chí còn có phần quen thuộc...

Ánh mắt của đối phương như thiêu đốt gương mặt nàng, mí mắt mỏng manh nóng lên rát bỏng, tựa như đang đối diện trực tiếp với ánh mặt trời chói chang.

Cổ họng Tiêu Lâm khẽ động.

Tình cảnh này tệ hại vô cùng, quá mức tệ hại.

Chuyện còn chưa kịp chuẩn bị đâu vào đấy, thân thể hắn đã tự ý hành động trước, thô lỗ đè Thôi Lan Nhân vào khe đá của hòn giả sơn, ngang ngược ngăn cản tiếng kêu cứu của nàng.

Như một tên dã nhân, thô bạo, chưa từng được dạy dỗ.

Hơi thở dồn dập của nàng phả ra từng đợt trong lòng bàn tay hắn, làm ướt đẫm da thịt, để lại những vệt nóng ẩm.

Thân thể mảnh mai không ngừng run rẩy, đôi hàng mi lay động không ngớt.

Nàng sợ hãi đến mức không dám mở mắt.

Giọng Tiêu Lâm khàn đặc:
"Không được kêu."

Thôi Lan Nhân lúc này mới từ từ mở mắt, gương mặt ngập tràn vẻ không thể tin nổi.

Tiêu Lâm buông tay ra, cũng không thốt thêm lời nào.

Thôi Lan Nhân chống tay lên vách đá, cố gắng ổn định tinh thần, mới nhẹ giọng hỏi:
"...Phu quân, người xuống từ khi nào? Sao lại xuất hiện ở đây?"

Tiêu Lâm lạnh nhạt đáp:
"Đi nhầm đường."

Cái cớ này đúng là vụng về hết chỗ nói.

Chỉ là...

Không biết nhóm Vương Thập Nương có kịp tới Đông Noãn Các không, có rơi vào cạm bẫy nào không nữa...

Suy nghĩ một lát, nàng quyết đoán cho rằng trong thời gian ngắn e rằng khó thể moi được lời từ miệng đối phương, huống hồ lúc này còn có chuyện quan trọng hơn.
Việc gì cũng phải phân rõ nặng nhẹ, trước mắt, việc bị kinh hãi thế nào nàng đành tạm gác lại, quyết định tạm thời thuận theo người trước mặt.

Ánh mắt của Thôi Lan Nhân khẽ lướt qua khuôn mặt còn chưa kịp nhìn rõ của hắn, chậm rãi nói:
"Phu quân, bên ngoài có chuyện gấp, ta phải đi trước! Đợi lát nữa sẽ giải thích với chàng..."

Nàng vừa dịch người được một bước, bỗng bị bàn tay của Tiêu Lâm đặt lên vai, nhẹ nhàng ép trở lại sát vào vách đá.

Dù động tác kia không hề thô bạo, lưng nàng cũng không bị va đập, nhưng trong tai Thôi Lan Nhân lại vang lên một tiếng "ầm" rất nặng nề.
Giống như con sóng dữ dội trong khoảnh khắc vỗ mạnh vào bờ đê.

Tại sao Tiêu Lâm lại ngăn nàng? Vì cớ gì?

Thôi Lan Nhân khẽ ngẩng đầu, lặng lẽ quan sát.

Ngược sáng, khuôn mặt Tiêu Lâm hoàn toàn chìm trong bóng tối, chỉ lờ mờ nhìn ra được nét đường viền, nhưng ánh mắt nghiêm lạnh đầy áp lực kia lại như dòng nước lạnh lẽo tuôn thẳng xuống, khiến nàng không rét mà run.

Trong hang núi chật hẹp này, khí thế nơi hắn đứng như một con mãnh thú lấp kín mọi khoảng trống.
Tim Thôi Lan Nhân suýt nữa thì nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.

Người này... là Tiêu Lâm sao?

Nếu không phải giọng nói và khí tức đều quen thuộc đến mức không thể nhầm lẫn, nàng thật sự sẽ hoài nghi có phải vừa từ trong núi chui ra một yêu quái hay không.

Thôi Lan Nhân nuốt khan một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy cả đầu tê rần, hai chân mềm nhũn như không còn chút sức lực.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo