TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 104

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Quả nhiên nghe thấy cô nương họ Vương nghiến răng nói:
"Chúng ta đến tìm Nhị Nương, nghe nói nàng đi về phía giả sơn, nhưng chẳng thấy bóng dáng đâu!"

Câu bịa đặt này, nửa thật nửa giả, lại vô tình đoán trúng tình hình.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, hai nhóm người chẳng hẹn mà cùng tiến tới, chỉ trong chốc lát nữa là sẽ đụng mặt.

Thôi Lan Nhân vội nắm lấy tay áo của hắn.
Dù đối phương đúng là phu quân của nàng, có danh có phận, nhưng bị người ta bắt gặp hai người cùng nhau lén lút trong giả sơn thế này... thực sự quá mức ám muội!
Chính chuyên như vợ chồng, nào ai ở nơi này mà thân mật?

Hơn nữa trong sách nàng từng đọc, giả sơn lúc nào cũng bị tả thành nơi tình ý triền miên, vừa nhìn đã khiến người đỏ mặt tim đập loạn!

"Chạy mau!"

Thôi Lan Nhân thừa cơ định kéo Tiêu Lâm bỏ trốn, nhưng lần này không những không kéo nổi, ngược lại còn bị hắn mạnh mẽ kéo vào lòng.
Mặt nàng "bốp" một tiếng đập thẳng vào lồng ngực hắn, mũi đau ê ẩm.
Tiêu Lâm ôm chặt lấy nàng, xoay người lại, để lưng mình che chắn phía ngoài, còn mặt nàng úp vào ngực hắn.

"Vì sao phải trốn?"
Thôi Lan Nhân nghe thấy tiếng Tề Man mỗi lúc một gần, trong đầu nhớ đến mảnh giấy viết chữ của cậu ta, lòng rối bời trăm mối, cuối cùng chỉ còn lại một chữ bối rối.

Hắn và nàng, cần gì phải lén lút?
Thôi Lan Nhân ngẩng đầu định giải thích:
"Nhưng mà..."

Hắn đưa tay áp xuống, lòng bàn tay dán sát vào cổ nàng, các ngón tay khẽ khàng vòng lấy bên gáy.
Không cho nàng cơ hội biện giải, chỉ lặng lẽ giam nàng vào lòng mình.

Động tác ấy có phần bá đạo, nhưng không quá mạnh mẽ.
Thôi Lan Nhân vẫn có thể hô hấp bình thường, chỉ là trong lòng càng lúc càng rối loạn.

Ánh mắt nàng dừng lại trên bàn tay của Tiêu Lâm, một đôi tay tinh xảo đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài cân xứng như măng trắng vừa bóc vỏ.
Nghe nói hắn giỏi đánh cờ, quả nhiên chỉ nhìn tay cũng đã cảm thấy rất phù hợp để cầm quân cờ.

Nhưng tay này dường như cũng rất thích hợp để giữ chặt người ta, không chỉ nơi cổ mà e là bất cứ chỗ nào khác...

Thôi Lan Nhân bị Tiêu Lâm ép sát vào ngực, gò má vùi trong lồng ngực hắn.
Mùi hương thanh mát quen thuộc vây quanh nàng.

Vùi mặt trong đó, nàng lại phát hiện thêm một điều:
Thì ra thân thể hắn, không phải chỉ mỏng manh với một lớp da bọc lấy xương, mà còn có một tầng cơ bắp dày chắc, mềm mại mà đàn hồi, vừa tiếp xúc đã khiến người ta không nỡ rời ra.

Cảm giác ấy như muốn đẩy ra nhưng cũng như đang ngầm đón nhận, khiến người ta vừa thấy xấu hổ vừa không nỡ buông.

Thôi Lan Nhân nhịn không được, nhẹ nhàng cọ cọ.
Ngay khoảnh khắc ấy, bàn tay áp ở sau gáy nàng đột nhiên nới lỏng, lồng ngực hắn cũng phập phồng dữ dội.
Ngay sau đó, gương mặt nàng bị đẩy ra.

Nàng còn chưa kịp tìm lời biện giải cho hành động lỗ mãng của mình, thì tiếng bước chân đã gấp gáp tiến lại gần.

Tề Man phát hiện bóng người lén lút sau khúc quanh, lập tức quát:
"Cái gì vậy!... Là ngươi?"

Ngay sau đó, cô nương họ Vương cũng kinh hô một tiếng:
"Thôi Nhị Nương?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo