TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 120

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tiêu Lâm vươn cánh tay từ dưới nách nàng, mạnh mẽ ôm lấy lưng, lòng bàn tay dán sát sau gáy nàng, ngón tay khép lại gần như vòng tròn quanh cổ nàng.

Sau đó, hắn từ tốn xoay khuôn mặt nàng lại đối diện với mình.

Từ khe hở đôi môi khẽ mở, hơi thở nóng hổi phả ra không ngừng, Tiêu Lâm thấp giọng hỏi, khàn đục:

"Ta muốn tiếp tục, được không?"

Hắn nói "được không" nghe thì lễ độ, nhưng thực tế đôi môi đã kề sát, đầu lưỡi như rắn nhỏ thăm dò, nhẹ nhàng gõ lên hàm răng nàng.

Thôi Lan Nhân run nhẹ, khẽ hé môi, đón hắn xâm nhập.

Sự cường thế của Tiêu Lâm khiến nàng chẳng thể cự tuyệt, thỉnh thoảng nàng cố gắng giãy giụa một chút, chỉ đổi lại cái siết chặt của những ngón tay đang ấn sâu vào hõm cổ nàng, đầu ngón tay thô ráp ép xuống xương quai xanh, khiến nàng hơi đau.

Nhưng thứ đau ấy lại khiến bụng dưới của Thôi Lan Nhân ngứa ngáy tê dại, như thể có một cánh bướm nhỏ đang vỗ cánh loạn xạ.

Cảm giác muốn động mà không thể động, bị khống chế, bị ép buộc như vậy... lại khiến nàng càng thêm hưng phấn.

Dòng nhiệt tích tụ trong bụng dưới bỗng chốc trượt xuống, một làn nước ấm chảy ra, Thôi Lan Nhân hoảng hốt, lập tức vùng vẫy dữ dội.

Tiêu Lâm nắm chặt không buông, nhưng vì nàng giãy giụa quá mạnh, cuối cùng hắn mới sực tỉnh, buông nàng ra.

Thôi Lan Nhân nhanh chóng nhảy khỏi chiếc ghế đẩu.

Tiêu Lâm nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng hỏi:

"...Sao vậy?"

Thôi Lan Nhân ủ rũ đáp:

"Thiếp hình như... tới kỳ nguyệt sự rồi."

Nàng chỉ vào chân mình, lúng túng nói:

"Chảy ra rồi."

Ánh mắt Tiêu Lâm đảo nhanh xuống dưới, qua lớp váy áo mơ hồ chưa thấy rõ, nhưng hắn biết rõ nguyệt sự chính là huyết.

Nữ tử tới tuổi đều sẽ có nguyệt sự, vốn không phải chuyện gì lạ, chỉ là dễ khiến y phục bị vấy bẩn.

Thôi Lan Nhân cũng không lấy làm xấu hổ, chỉ cảm thấy thật đúng là trùng hợp không đúng lúc.

"Ta... để vú mẫu Trần mang y phục tới thay cho nàng nhé?"
Tiêu Lâm nhìn đôi môi Thôi Lan Nhân đỏ mọng, ánh lên nước, hơi sưng lên.

Hắn nghĩ, e là môi mình giờ cũng chẳng khá hơn.

Có lẽ, trước tiên nên sai người mang nước tới mới phải.

Sắc son trên môi Thôi Lan Nhân đã bị hôn đến lem luốt, vừa dính lên khóe môi, lại loang xuống tận cằm.

Hắn... có hôn tới đó sao?

Tiêu Lâm cũng không nhớ rõ.

Nhưng hắn thực sự rất muốn tự tay lau sạch từng vết tích ấy cho nàng.

Thôi Lan Nhân khẽ gật đầu nói:
"Phiền phu quân gọi vú mẫu tới giúp thiếp được không?"

Giờ phút này, nàng không dám tùy tiện cử động, chỉ sợ máu sẽ càng chảy dữ hơn, đến lúc đó khó lòng kiểm soát.

Tiêu Lâm lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho nàng, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Trước tiên nàng lau mặt đi, ta đi gọi người."

Hắn thay chiếc ngoại bào bị nàng níu nhăn, chỉnh lại mũ áo cho chỉnh tề rồi mới đẩy cửa bước ra.

Thôi Lan Nhân cầm lấy khăn, nhẹ nhàng ép lên đôi môi mình.
Khăn vải còn vương hương vị của Tiêu Lâm, khiến nàng ngay lập tức hồi tưởng lại nụ hôn vừa rồi.

Không ổn, huyết khí trong người như càng cuộn trào.

May thay, chẳng bao lâu sau, bà Trần đã mang theo y phục sạch cùng đai nguyệt sự đến.

Thôi Lan Nhân liền ở trong phòng của Tiêu Lâm thay y phục.

"Tiểu thư từ trước tới giờ kỳ nguyệt không đều, thường hay muộn, vậy mà lần này lại tới sớm, quả là hiếm thấy."
Bà Trần vừa cẩn thận gấp bộ quần áo cũ của nàng, vừa lẩm bẩm:
"Chẳng lẽ là do bát canh bổ trưa nay phát huy tác dụng?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo