TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 14

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Người phụ nữ vẫn thấp thỏm bất an, ngẩng đầu hỏi:
“Thật… thật không phải con ta lấy trộm ư?”

Tiểu hài tử kéo tay áo mẫu thân, không phục nói:
“A nương, thật mà! Là vị nương tử ấy tặng con! Nàng nghe con nói tổ quán là ở Ly An, còn hỏi rất nhiều chuyện. Biết đâu chừng là đồng hương, nay phát đạt rồi, muốn giúp đỡ tụi mình đó!”

Bà ta lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Không ngờ… chúng ta còn có thể gặp được chuyện tốt thế này…”

Hai mẹ con kia vừa khóc vừa kể khổ.

Họ vốn là người của làng Ly An, thuở đầu phải rời quê vì lũ lớn vỡ đê, lưu lạc khắp nơi mới bôn ba được đến vùng Môi Giang an cư. Ai ngờ lại gặp phải trận mưa trăm năm có một, nước sông dâng cao cuốn trôi nhà cửa, đành phải dìu dắt nhau lặn lội đường xa ngàn dặm đến Kiến Khang nương nhờ thân thích.

Tiêu Lâm vén rèm xe, giọng bình thản vang ra từ trong:
“Chuyện ở Môi Giang triều đình đã cử người xử lý, nạn nước cũng đã lui, dân chúng lần lượt trở về dựng lại nhà cửa. Cảnh Trừng sẽ đưa cho các ngươi ít bạc, đi hay ở thì tùy ý.”

Nữ nhân ngẩng đầu thấy lang quân ngồi trong xe, áo mũ tề chỉnh, dáng vẻ phong lưu, quả là một người giống như tiên nhân nơi thế tục, so với nhà bà ta, khác biệt tựa trời với đất.

Mặt bà ta đỏ lên, vừa không ngừng tạ ơn, vừa vội vàng từ chối nhận tiền không công:
“Không thể thế được, sao có thể tay trắng nhận ân huệ của công tử…”

Tiêu Lâm khẽ liếc mắt, thản nhiên nói:
“Vậy thì, đem số bánh kia bán lại cho ta. Dù sao… nàng ấy cũng vốn định mang cho ta.”

Lời vừa thốt ra, hắn chợt nhận thấy có phần không ổn, cứ như là bản thân quá mong chờ mấy cái bánh ấy vậy. Nhưng lời đã ra khỏi miệng, ánh mắt của mấy người xung quanh liền đổ dồn về phía Tiêu Lâm, hoặc nghi hoặc, hoặc dò xét.

Hắn âm thầm thở dài, khẽ ra hiệu cho Cảnh Trừng.

Cảnh Trừng lập tức rút túi tiền ra, phụ họa theo:
“Phải rồi, bán lại cho lang quân chúng ta đi.”

Số bánh được “mua lại”, Tiêu Lâm chẳng buồn nhìn lấy một cái, chỉ bảo hai người hầu chia nhau ăn.

………

Vì chuyện này mà mất kha khá thời gian. Khi tìm được người bán hàng rong chuyên bán củ sen ngào mật, thì khay hàng chỉ còn đúng một phần cuối cùng.

Cảnh Trừng cuống quýt chìa tay sang Cảnh Lan:
“Mau, mau! Còn đúng một phần thôi đó!”

Viên quan vừa bị chen khỏi hàng trông thấy hai người họ nhảy ra như khỉ, rồi chớp mắt đã cướp mất phần cuối cùng, ngẩn người một lúc. Nhìn sang bên kia lại thấy chiếc xe ngựa của phủ Tiêu gia đang đậu gần đó, ông ta nhìn khuôn mặt ló ra từ cửa xe, bất lực giơ tay ra vẻ oán trách:
“Thần Ngọc, sao ngươi lại thích ăn mấy thứ ngọt ngào này vậy hả?”

Tiêu Lâm hiển nhiên đáp:
“Mua giùm người khác thôi.”

Rồi quay đầu dặn dò hạ nhân:
“Cảnh Trừng, không được vô lễ, vị này là Trương thị lang, vốn đã đến trước.”

Trương thị lang phá lên cười, chau mày nhướng mắt trêu:
“Người khác à? Ồ, là tân nương của ngươi phải không? Vậy thì ta không tranh với ngươi nữa, giữ lấy mà lấy lòng nàng ấy đi!”

Nói xong còn khoát khoát tay, bộ dáng vô cùng khoái trá.

Tiêu Lâm khẽ thở dài một tiếng.

Chuyến đi lần này của Thôi Lan Nhân, đúng là khiến cả thế giới quanh hắn rối tung rối mù cả lên…

Tiêu Lâm cảm thấy giải thích quá phiền phức, chỉ khẽ gật đầu:
“Cũng xem như vậy, đa tạ.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo