Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Nga bên cạnh khẽ cựa mình, còn Thôi Lan Nhân chưa kịp tỉnh táo đã mang theo trăm mối nghi ngờ chìm vào giấc mộng.
Mùa xuân chủ can, khí can dâng dễ khiến người đa mộng.
Một giấc mộng quấn quýt lấy mùi hương và hơi thở của Tiêu Lâm khiến Thôi Lan Nhân vã ra không ít mồ hôi. Khi mơ màng tỉnh lại, lưng nàng ướt đẫm, nóng và dính, đầu lưỡi vẫn còn tê dại, bên tai dường như còn văng vẳng câu nói ghé sát vào vành tai:
“Quay người lại, dựa vào ta.”
Nàng từng đọc được trong thoại bản, bởi không có minh họa nên chỉ có thể tự mình hình dung ra tư thế giữa nàng tử và lang quân trong lúc ái ân là như thế nào.
Thế nhưng trong mộng, nàng lập tức đã hiểu được.
Thôi Lan Nhân mở mắt, ngước nhìn tấm màn lụa nhạt phía trên đỉnh đầu. Nếu không phải giờ phút này nàng và Tiêu Lâm cách nhau hẳn một ngọn núi, e là nàng đã không thể tin rằng mọi chuyện đêm qua chỉ là một giấc mộng.
Bởi cảm giác ấy chân thật đến mức khiến người ta phải hoài nghi, liệu có phải Tiêu Lâm thực sự đã đến, thực sự đã ở trên người nàng, thì thầm vào tai nàng những lời mà xưa nay nàng chỉ dám đọc, không dám nghe?
Vừa mới đem Tiêu Lâm định nghĩa là kẻ còn biến thái hơn mình, vậy mà khi tỉnh dậy, Thôi Lan Nhân lại có đôi phần trống vắng mơ hồ.
Nằm một lúc lâu, nàng chợt phát hiện Tiểu Nga bên cạnh đã không còn đó.
Sờ tay lên chăn, chẳng còn chút hơi ấm nào.
Nàng vén màn bước xuống giường, bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, ánh sáng chỉ lờ mờ xuyên qua giấy dán cửa sổ.
Thôi Lan Nhân khoác thêm áo ngoài, đẩy cửa ngó đầu ra ngoài.
Không thấy bóng dáng Tiểu Nga đâu, chỉ có làn sương sớm mang theo độ ẩm lặng lẽ đọng trên gương mặt nàng.
Núi xa mây khói lượn quanh, sắc xanh đậm nhạt đan xen hoà quyện, mềm mại đến độ chẳng phân ranh giới. Dù là lá xanh hay hoa đỏ, lọt vào đáy mắt Thôi Lan Nhân đều hoá thành một dải màu sắc kỳ ảo.
“Phu nhân?”
Tiếng của Tiểu Nga đột nhiên vang lên từ sau lưng, khiến Thôi Lan Nhân giật nảy mình, vội quay đầu lại, nghi hoặc hỏi:
“Sao ngươi lại đi ra từ phía sau?”
Tiểu Nga chỉ vào một góc, nói vừa nãy đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy động tĩnh mới vội qua đây.
Bà Trần cũng vừa mới tỉnh, xoa cổ thắc mắc hỏi hai người:
“Đêm qua hình như có chuyện gì, náo loạn lắm.”
“Ta nghe nói là công chúa mất tích, mấy cung nữ đang đổ xô đi tìm.”
“Công chúa mất tích? Nàng ta đâu phải lần đầu đến hoàng lâm viện này, sao có thể lạc được?” Thôi Lan Nhân lấy làm lạ.
“Có khi là mải chơi thôi. Dù sao công chúa chắc chắn không mất được, nơi này cấm quân canh gác nghiêm ngặt, nào có kẻ nào dám lẻn vào gây chuyện?”
Bà Trần gật đầu tán đồng, vừa khoác áo vừa kinh ngạc nói:
“Nhưng mà đêm qua gió lớn thật, đến cả cửa sổ cũng bị thổi tung, hèn chi lúc ngủ thấy lạnh lạ thường.”
Nói rồi, bà bước đến khép kín cửa sổ.
Thôi Lan Nhân rửa mặt xong liền ngồi trước bàn trang điểm, may mắn là trong phòng đã chuẩn bị sẵn y phục và trâm cài, không cần phải quay ngược lên núi tìm đồ thay.
Tiểu Nga học bới tóc chỉ mới gần đây, còn chưa thuần thục, mười đầu ngón tay vụng về rối loạn, chẳng mấy chốc trán đã lấm tấm mồ hôi nóng. Bà Trần bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy lược thay nàng ấy, rồi bảo nàng ra ngoài lấy bữa sáng.