Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nắm giữ binh quyền, lại giỏi thao lược, vị hoàng đế này rõ ràng không phải thứ dễ nắn. Cho dù không dựng trận thị uy, e cũng chẳng có bao nhiêu sĩ tộc dám thật sự chọc vào râu hùm.
Nhưng điều khiến Thôi Lan Nhân nghi hoặc chính là...
Tiêu Lâm là người thế gia, hoàng đế cớ gì lại dám giao thủy quân bảo vệ Kiến Khang vào tay hắn?
Không chỉ Tiêu Lâm, mà còn có Tạ Ngũ lang đang cưỡi ngựa xông vào trường kia.
Nhà họ Tiêu có thuỷ quân, nhà họ Tạ cũng sở hữu một đội quân tư nhân hùng mạnh. Vì đại thắng trong trận Giang Thuỷ năm xưa mà lập được công lớn, hoàng thất khi ấy mới chấp thuận cho họ thành lập tư quân, nhưng đến đời vị hoàng đế hiện tại, người cứ hở chút là thao diễn quân sự thì liệu có thể tiếp tục dung thứ?
“Ngũ lang! Ngũ lang!”
Phía bên nữ quyến, các thiếu nữ sớm đã không ngồi yên, hò reo không ngớt, khăn tay, trái cây, túi hương thi nhau ném về phía trường luyện cứ như chẳng tiếc của.
May thay tay các nàng mềm yếu, nên mấy vật kia đều rớt bịch xuống mép rào, chẳng cái nào bay được đến mặt Tạ Ngũ lang. Bằng không, với mớ hạch đào táo khô ấy, có khi mặt mũi lang quân đã bị đập đến thâm tím mất rồi.
Tạ Ngũ lang mỉm cười, hào sảng chắp tay bái bốn phía.
Đổi lại là tiếng hò reo còn vang dội hơn cả lúc trước, chẳng khác nào sóng vỗ trùng khơi.
“Quốc chi đại sự, tại tự dữ chinh”: câu này xuất phát từ “Chu lễ”, mang nghĩa “việc lớn của quốc gia nằm ở tế tự và chiến chinh”, thể hiện truyền thống coi trọng lễ nghi và quân sự trong trị quốc an dân.
“Hứ, con công trống này lại giở trò xòe đuôi khắp nơi.”
Thôi Lan Nhân vừa nghe thấy một giọng quen thuộc, liền ngoảnh đầu nhìn.
Chỉ thấy công chúa đang mặc một thân kỵ phục đỏ thắm oai phong, đưa tay về sau nói lớn:
“Mang cung tên của ta lại đây!”
Hai tỳ nữ lập tức cúi đầu dâng lên, Thôi Lan Nhân còn chưa kịp mở miệng ngăn cản, đã thấy công chúa cầm tên, lên dây, hạ tay, kéo cung, buông tay, từng động tác nối liền một mạch, mượt như nước chảy mây trôi.
Miệng còn quát lớn một tiếng:
“Trúng!”
Chỉ nghe “vút” một tiếng, mũi tên lao đi như một con chó săn nghe hiệu lệnh chủ nhân, nhắm thẳng vào chỗ nào là cắn chỗ ấy, phóng vút về phía Tạ Ngũ Lang, lúc ấy đang tay bắt mặt mừng, cười tươi chắp tay thi lễ khắp nơi.
Thôi Lan Nhân trơ mắt nhìn Tạ Ngũ Lang hoảng loạn cúi rạp người né tránh, mới may mắn thoát khỏi mũi tên tràn đầy sát khí kia.
Không thể không nói, cú ngả người ấy khiến eo lưng hắn cong xuống như chiếc cổ mềm mại và uyển chuyển của một con chim, vừa thanh thoát vừa hữu dụng trong việc... chạy thoát thân, thật tuyệt diệu thay.
Quanh đó, các nữ lang hò hét càng lúc càng to, chỉ hận lúc nãy ném túi hương quá sớm, giờ tay không chẳng biết làm gì, đành nắm chặt tay mà kích động không thôi.
Thấy Tạ Ngũ Lang tai qua nạn khỏi, Thôi Lan Nhân mới kịp liếc nhìn vào mâm tên trong tay cung nữ, hóa ra tất cả đều là tên cùn, dẫu có bắn trúng thì cùng lắm cũng chỉ khiến người ta đau một trận mà thôi.