Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc huấn luyện chim, nàng đã biết: nếu ngươi thích một hành vi của nó, hãy khen thưởng, như vậy nó sẽ nhớ lấy, lần sau sẽ làm theo.
Nàng cũng mong Tiêu Lâm sẽ nhớ kỹ sở thích của nàng.
Thôi Lan Nhân hôn xong, mặt đầy chờ mong mà nhìn Tiêu Lâm.
Nhưng trưởng công tử dường như vẫn chưa hiểu vì sao mình được thưởng, chỉ ngơ ngác nhìn nàng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân qua lại, âm thầm thúc giục chủ nhân sớm khởi hành. Tiêu Lâm không tiện nấn ná lâu, chỉ có thể đối diện ánh mắt long lanh sáng rỡ của thiếu nữ, do dự một lát rồi vươn tay khẽ xoa đầu nàng, dặn đi dặn lại: không được đi lung tung.
Chờ Tiêu Lâm rời đi rồi, Thôi Lan Nhân mới ôm lấy đầu mình, ngẩn ngơ khó hiểu.
Nhưng cảm giác bàn tay to ấy nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu nàng, lại giống như một vị trưởng bối thương yêu, dung túng nàng hết mực.
Có lẽ thuở nhỏ nàng từng là đứa trẻ được cưng chiều trong nhà, nhưng những năm tháng phiêu bạt về sau đã khiến nàng sinh ra tâm phòng bị rất sâu với người đời, không riêng gì nam nhân, ngay cả những phụ nhân có vẻ ngoài hiền hậu phúc hậu cũng có thể chỉ đang nhắm đến thân xác này của nàng.
Càng lớn, nàng càng tự nhủ bản thân đã trưởng thành, không cần đến sự thương xót của người lớn nữa, vì thế ở nhà họ Thôi, nàng cũng sớm học cách thuyết phục chính mình rằng, người nhà sẽ không bao giờ còn xem nàng như đứa trẻ cần được che chở.
Nàng không khát cầu yêu thương, nhưng cũng chẳng khước từ nếu được yêu.
Giống như một món đồ tốt, người khác không cho thì cũng chẳng sao, nhưng nếu ai cố chấp nhét vào tay nàng, nàng sẽ rất vui vẻ mà đón nhận.
Thôi Lan Nhân ôm đầu lăn một vòng trên giường, rồi tự cười trộm một cách khoái trá.
Hôm ấy, tinh lực và thể lực của nàng đều tiêu hao quá độ, bèn nằm bẹp nghỉ ngơi một giấc no nê trong phòng, đến quá trưa mới thấy khôi phục được tinh thần.
Bà Trần lên thăm nàng, vừa trò chuyện vừa mang theo cả một mâm thức ăn thịnh soạn.
Trong đó còn có thịt trĩ rừng, thịt nai rừng do chính trưởng công tử vừa săn được, lập tức cho người phi ngựa mang về, lại căn dặn bếp phải dốc lòng chế biến riêng phần này cho Thôi Lan Nhân.
Nghe nói là đích thân trưởng công tử đi săn, lại thêm đầu bếp dụng tâm nấu nướng, sắc hương vị đều đủ đầy, Thôi Lan Nhân lập tức động lòng, ăn uống một bữa no nê.
Thấy nàng ăn vui vẻ, bà Trần tranh thủ khẽ nói:
“Chuyện của Tiểu Nga, Vương đại nương cũng đã hay tin rồi, cho nên mấy hôm nay không thể đến hầu hạ phu nhân, phải tự mình ở yên một thời gian để đóng cửa kiểm điểm.”
Thôi Lan Nhân nghe vậy thoáng giật mình, còn chưa kịp mở miệng, bà Trần đã vội trấn an:
“Phu nhân yên tâm, lão thân đã đến xem qua rồi, chỉ là một gian nhà nhỏ thôi, cơm nước không thiếu. Nhưng phu nhân vạn lần đừng vì lòng tốt mà xin xỏ giùm, e là ngược lại sẽ chọc giận thêm, đổ thêm dầu vào lửa đó!”
Không cần bà Trần dặn, Thôi Lan Nhân cũng hiểu, bản thân nàng hiện nay cũng chẳng ở thế chủ động gì cho cam. Vương đại nương đã nương tay lắm mới không nổi giận xử trí cả nàng theo.
Đến chạng vạng, bỗng trên dòng Trường Giang xa xa vang lên tiếng trống dồn dập, Thôi Lan Nhân mở cửa sổ nhìn ra, thấy những con thuyền lớn nhỏ dập dìu trên mặt nước thì ra hôm nay có thao luyện chiến thuyền.