TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 228

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tựa như một quả cầu tuyết được vo lại trong tay người giữa mùa đông, tròn trịa, mềm mại, run rẩy, để mặc hắn nắn bóp thành muôn hình vạn trạng.

Hắn cứ thế, lặng lẽ ngắm nhìn.

Thôi Lan Nhân cúi đầu, liền bắt gặp cảnh tượng kỳ lạ đến không dám tưởng tượng liền đỏ mặt, vành mắt cũng dần dần ngấn lệ, rưng rức nghẹn lời: “Chàng đừng… đừng nhìn nữa…”

Tiêu Lâm ngẩng lên nhìn nàng, chậm rãi hỏi: “Vì sao?”

Thôi Lan Nhân cắn môi, nhỏ giọng hỏi lại: “Phu quân có thích không? Có thấy… không được tinh tế nhỏ nhắn không?”

Nàng vẫn luôn thích thân thể của mình, bất kể mảnh mai hay đầy đặn, đều là do bản thân mình nuôi dưỡng qua từng bữa ăn, nàng chưa từng ghét bỏ. Nhưng lúc này, đứng trước ánh mắt nhìn chăm chú của Trưởng công tử, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi thấp thỏm, lỡ đâu hắn lại thích dáng người thanh mảnh nhẹ nhàng thì sao?

Hắn chưa từng khen nàng đẹp.

Nếu là lúc khác, Thôi Lan Nhân chắc đã chẳng để bụng, nhưng nay đầu óc hỗn loạn, bao cảm xúc lạ lẫm đan xen, khiến nàng không khỏi nghĩ ngợi vu vơ.

Tiêu Lâm nghe xong, bất giác nhớ đến câu nàng từng nói:

“Chỉ cần là ở trên người phu quân, dù to hay nhỏ, thiếp đều thấy đẹp.”

Nàng luôn thẳng thắn, đơn giản, lời lẽ can đảm chẳng chút do dự, nói ra chính là lời từ tim.

Còn hắn thì không.

Là Trưởng công tử, hắn không nên có quá nhiều cảm xúc, càng không nên tùy tiện biểu lộ yêu thích hay ghét bỏ.

Nhưng giờ khắc này, hắn không muốn giấu giếm nữa. Hắn kề sát mặt lên, giọng trầm thấp mà dịu dàng:

“Ta thích, thích lắm.”

Lời thật lòng thoát ra, hóa ra chẳng khó như hắn tưởng. Trái tim hắn đập dồn dập đến mức như muốn nổ tung.

Hắn thích, thích đến mê mẩn. Thích cảm giác Thôi Lan Nhân nhào vào lòng hắn, chẳng kiêng dè mà đem những mềm mại ấy áp sát vào ngực hắn. Thích lúc nàng vô tình cọ nhẹ thân thể lên người hắn mỗi lần hôn môi.

Hắn muốn lúc nào cũng được gần gũi, được hôn lên từng tấc da thịt ấy. Chỉ đến bây giờ, hắn mới thật sự được trông thấy rõ ràng.

Thôi Lan Nhân càng thêm đỏ mặt, nhưng trong lòng lại dâng lên niềm thỏa mãn dịu ngọt. Nàng nhân đó khẽ hỏi:

“Vậy… thiếp có đẹp không?”

Tiêu Lâm ra sức mút lấy nàng, giọng trầm khàn thì thầm bên tai: “Thật đẹp… nơi nào cũng mê người…”

Thân thể Thôi Lan Nhân gần như không chịu nổi, hai chân quỳ đến tê dại, mềm nhũn ngã xuống, lại không ngờ đúng lúc ấy đầu ngón tay Tiêu Lâm đang đặt nơi đó, suýt nữa bị nàng ngồi hẳn xuống.

Tuy chỉ là nửa đốt ngón tay khẽ chạm, nhưng cũng đủ khiến nàng đau nhói.

Mồ hôi lạnh túa ra, nàng vội chống tay lên vai Tiêu Lâm, cố gắng giữ vững tư thế quỳ.

Tiêu Lâm cũng lập tức nhận ra chút sơ ý vừa rồi có thể khiến nàng bị thương, liền đổi sang dùng đốt ngón tay mềm mại nhẹ nhàng xoa dịu.

Hai tay Thôi Lan Nhân ôm lấy đầu chàng, hơi thở dồn dập, đầu óc như hóa thành hồ dán, rõ ràng vẫn đang ôm người, vậy mà miệng lại yếu ớt thốt lên: “…Phu quân, đừng ăn nữa…”

Tiêu Lâm chẳng hề trả lời, chỉ chăm chăm tận hưởng vị ngon mỹ vị ấy cho đến khi thỏa lòng.

Thân thể Thôi Lan Nhân dần dần áp sát, cho đến khi đầu gối nàng chạm vào nơi sâu thẳm nhất giữa hai chân chàng.

Con rắn nhỏ xanh biếc vẫn chầm chậm luồn lách giữa hai người, nàng cảm nhận được, nhưng còn chưa kịp hoảng hốt, thì một cảm giác mãnh liệt khác đã cuốn lấy toàn bộ sự chú ý.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo