Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu vậy… hắn cũng chỉ đành làm đến mức nàng không còn hơi sức để nghĩ đến người thứ hai.
Nàng thích những điều mới lạ? Hắn sẽ cho nàng mới lạ…
“Phu quân lại bá đạo đến thế kia à.”
Thôi Lan Nhân vung vẩy chân mấy cái định xuống giường, liền bị Tiêu Lâm giữ chặt eo, không cho động đậy.
Thấy hắn thật sự nghiêm túc, Thôi Lan Nhân vừa buồn cười vừa tức giận.
Nàng vốn chẳng phải kiểu tiểu thư đoan trang khuôn phép, nhưng cũng không đến mức bất kham vô độ đến vậy. Tiêu Lâm rốt cuộc nghĩ sao mà lại tưởng nàng đã thành thân cùng hắn rồi còn dám liếc mắt đến kẻ khác?
Huống hồ, trên đời có mấy ai như hắn,ngoài mặt là quân tử văn nhã, sau lưng lại là một yêu quỷ ngang ngược bá đạo, vừa vặn hợp khẩu vị nàng?
Nhưng thấy Tiêu Lâm để tâm như thế, Thôi Lan Nhân lại cố tình không chịu nói tử tế, ánh mắt đảo quanh một vòng, tựa như đang cân nhắc điều gì đó, rồi mới giả vờ khó xử mở lời:
“Phu quân thật sẽ đồng ý hết mọi điều thiếp nói sao?”
Giọng điệu chẳng khác nào còn đang muốn cò kè mặc cả.
Tiêu Lâm lạnh mặt, giọng cũng lạnh:
“Nàng muốn ta làm gì?”
Gương mặt kia, lúc lạnh lùng thì đúng là khiến người ta sợ đến nổi da gà. Nếu đổi lại là cô nương yếu vía nào, chỉ sợ đã sớm rơm rớm nước mắt, trốn sang một góc tự kiểm điểm bản thân mất rồi.
Thế mà Thôi Lan Nhân vẫn dám sát lại gần, tì người lên vai hắn, ghé tai nói khẽ:
“Phu quân, chúng ta đi cưỡi ngựa đi!”
Tiêu Lâm im lặng trong chốc lát, cân nhắc mọi khả năng rồi mới chậm rãi đáp:
“Bên ngoài hoàng uyển e vẫn còn dư đảng của bọn Bắc Hồ, không an toàn…”
Thôi Lan Nhân lập tức phản bác:
“Nhưng hôm qua chẳng phải phu quân còn theo thánh thượng xuất cung đi săn đó sao?”
Đã vậy thì cho dù có nguy hiểm, thì cũng là nhằm vào hoàng đế, không liên quan gì tới nàng. Hoàng đế còn không sợ, nàng lại càng chẳng ngán.
“Thiếp chỉ muốn học cưỡi ngựa thôi mà, luyện trong hoàng uyển cũng được,phu quân rốt cuộc đang nghĩ đi đâu vậy?”
Nàng chớp mắt đầy vô tội.
Quả thực… đúng là hắn nghĩ sai rồi.
Nhưng giọng điệu lẫn động tác của Thôi Lan Nhân khi nói ra câu đó, chỗ nào cũng hàm chứa ám chỉ rõ ràng.
Tất nhiên nàng có thể giải thích theo bất kỳ hướng nào.
Bởi vì những lời không nói trắng ra… công có thể thủ, thủ có thể công.
Tiêu Lâm thấy mình chẳng hù dọa nổi nàng, ngược lại còn bị nàng xoay mòng mòng, cũng chỉ đành đổi lời:
“Chân nàng không còn đau nữa sao?”
Thôi Lan Nhân đung đưa đôi chân, khẽ xoay cổ chân đầu gối vài lần.
“Không đau… á!”
Tay Tiêu Lâm chẳng biết từ lúc nào đã áp vào nơi sâu kín giữa hai chân nàng, khiến Thôi Lan Nhân đau đến nhíu chặt mày.
Một cảm giác bỏng rát, co rút vì bị dùng quá độ ập đến.
Thôi Lan Nhân ngẩn ngơ nghi hoặc, trên gương mặt lộ rõ vẻ cảnh giác.
Lúc này Tiêu Lâm mới nhẹ giọng nói: “Ta đã giúp nàng bôi thuốc rồi, việc khác… để vài hôm nữa hẵng nói.”
Hắn vậy mà lại tìm được chính xác chỗ đau mà đến bản thân nàng cũng không rõ?
Trong lúc nàng hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc Tiêu Lâm đã làm gì với thân thể nàng vậy chứ?
Chẳng lẽ từng tấc da, từng ngóc ngách, hắn đều đã xem xét tỉ mỉ rồi?
Nghĩ đến đây, lòng nàng nóng như thiêu, không nhịn được hỏi: “Phu quân không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Dù sao cũng là phu thê, lễ nghĩa nên tương đáp.