TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 240

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi Lan Nhân cố ý để lộ dấu vết, như muốn nói: “Nhìn đi, là chuyện tốt mà chàng làm ra đó.”

Một đòn vừa khiến hắn bối rối, lại vừa muốn ép hắn rút lui.

Nào ngờ Tiêu Lâm lại cúi người, bế bổng chân nàng lên, bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ chân nàng, đầu ngón tay không ngừng mơn trớn nơi hắn từng để lại dấu vết.

Chuyện khác Tiêu Lâm có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng riêng việc này, hắn lại khó mà coi như chưa từng xảy ra.

Hắn buộc phải thừa nhận, mình không thể làm một người chồng độ lượng, rộng lượng bao dung.

Khi Thôi Lan Nhân nhắc lại chuyện này, hắn cũng chỉ đành mở miệng giải thích:
“Viên Tứ lang được Trung thư lệnh Phan đại nhân coi trọng, lại là con trai Thượng thư Viên đại nhân, Thánh thượng cũng thiên vị hắn. Nếu không phải tội ác tày trời, sẽ chẳng dễ gì bị định tội.”

Thôi Lan Nhân vốn chỉ định trêu ghẹo Tiêu Lâm đôi chút, không ngờ trưởng công tử lại thuận theo nước đẩy thuyền, thẳng tay giữ chặt chân nàng trong tay, mơn trớn đầy ám muội, khiến nàng đỏ mặt tim đập, suýt nữa thì quên cả chính sự.

Nàng vội trấn tĩnh lại.

Lời trưởng công tử nói, tổ mẫu nàng cũng từng nói qua tương tự.

Một tên Viên Tứ lang nho nhỏ mà lại có nhiều người nâng đỡ đến thế, cũng chẳng trách hắn ta hành sự càn rỡ, ngay cả cấm quân bên cạnh hoàng đế mà hắn cũng dám ngầm thu về tay.

Lần này đám gián điệp Bắc Hồ xuất hiện đúng lúc, vừa hay trở thành tấm bia đỡ đạn cho hắn ta.

Chẳng lẽ hắn ta còn là một kẻ “mệnh tốt” trời ban?

“Thì ra là vậy, xem ra Viên Tứ lang đúng là… bảo vật quý hiếm rồi.”

Thôi Lan Nhân muốn rút chân lại, nhưng Tiêu Lâm vẫn giữ chặt cổ chân nàng không buông.

Cứ như vậy, nàng bị hắn giơ chân lên cao, mặt đỏ bừng bừng, cố giữ bình tĩnh hỏi:
“Vậy phu quân cũng cho rằng… hắn vô tội sao?”

“Không thuộc chức trách của ta, nên không tiện truy xét.” Tiêu Lâm cúi nhìn nàng, chậm rãi nói tiếp: “Thánh nhân và thế gia đều có tâm tư, đúng sai đôi khi không phải điều quan trọng nhất, đừng vì tư tình mà tự rước họa vào thân.”

Thôi Lan Nhân không muốn nói rõ, nhưng hắn vẫn nhận ra nàng có tâm tư đối với Viên Tứ lang, chỉ là… hắn vẫn chưa nắm được bằng chứng rõ ràng.

Chờ Tiêu Lâm rời đi, Thôi Lan Nhân lập tức trượt xuống giường, bước nhanh đến góc phòng.

Nàng lục dưới hộc đựng y phục, lấy ra mấy tờ sổ sách được gói lại cẩn thận. Nhìn sang cuộn tranh bên cạnh, trong đầu nàng chợt hiện lên một ý tưởng táo bạo.

Nếu Viên Tứ lang đã được Trung thư lệnh Phan đại nhân coi trọng đến vậy, thì nếu có thể khiến Phan đại nhân bỏ rơi hắn ta…..chẳng phải mọi rắc rối đều sẽ được giải quyết sao?

……………

Sau khi rời khỏi phủ, Tiêu Lâm đưa Cảnh Lan và Cảnh Trừng đến tìm Tạ Ngũ Lang.

Đêm qua, sau khi công chúa trúng thuốc, đã lập tức hạ quyết tâm tự đâm mình một nhát để giữ lại chút tỉnh táo, rồi đâm đầu phá cửa mà trốn ra, cuối cùng tự mình lết đến bên hồ.

May mà Tạ Ngũ Lang kịp thời tìm đến, nếu không, e rằng công chúa đã mơ hồ rơi xuống hồ, chết đuối trong u mê rồi cũng nên.

Tạ Ngũ Lang vừa bóc một quả tỳ bà vừa ngồi chơi nhàn nhã trên ghế, kể lại diễn biến sau sự việc đêm qua:

“Công chúa nói nàng không hề quen biết cung nữ kia, chỉ vì những người thân cận bên mình đều bị điều đi nơi khác, lúc ấy đau đớn vô cùng, bất đắc dĩ mới để cung nữ kia dìu đến một tẩm điện bỏ trống.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo