Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy rất thích, nhưng nếu để Tiêu Lâm vì mình mà hao tổn thân thể, chẳng phải nàng sẽ biến thành nữ quỷ hút dương khí người ta sao?
Huống hồ, đào ao bắt cá, rút cạn giếng lấy nước xưa nay chẳng phải là cách bền lâu!
Tiêu Lâm tức đến bật cười không ngờ chỉ một bát thuốc lại khiến nàng suy nghĩ đủ đường như thế.
Hắn uống thuốc, chẳng qua là muốn tìm cái cớ để bao biện cho hành động lỡ lầm của bản thân.
Chẳng lẽ lại ngày nào cũng dựa vào nó “thêm hứng”? Không nói đến chuyện tổn thân, chỉ riêng việc quá độ cũng đủ khiến Thôi Lan Nhân mệt mỏi.
Hiểu ra chỉ là một hiểu lầm, Thôi Lan Nhân mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Nàng còn tò mò, đưa tay sờ thử so với hôm trước cũng không khác là bao. Hóa ra có dùng thuốc hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tiêu Lâm. Có chăng chỉ là tối nay hắn không vội vã như trước, không dồn dập thúc ép nàng phải nhanh, phải mạnh…
Rõ ràng là thứ không có xương, vậy mà lại cho cảm giác như có xương, chẳng biết rốt cuộc nó mọc thế nào, nàng chưa từng nghiên cứu kỹ. Vừa cúi đầu định nhìn rõ hơn một chút.
Tiêu Lâm đã đưa câu chuyện trở lại chủ đề nghiêm túc, hỏi:
“Nàng cưỡi ngựa… là treo người trên yên, không cần ngồi vững chắc sao?”
Thôi Lan Nhân mặt đỏ bừng, ấp úng:
“Đương nhiên… không phải thế…”
Tiêu Lâm lặng lẽ chờ:
“Vậy nàng học thế nào? Làm mẫu cho ta xem.”
“Cái này thì…” Thôi Lan Nhân cảm thấy như đang ôm một củ khoai nóng bỏng tay, vô cùng lúng túng.
Trên yên ngựa nào có thêm thứ gì như… như thế này? Hoàn toàn không giống cách nàng được học!
Chẳng lẽ ý của Tiêu Lâm là…
Hắn không cử động, chỉ nhẹ giọng nhắc:
“Quên cách cài then rồi sao?”
Hắn đã ám chỉ đến mức ấy, Thôi Lan Nhân mà còn giả ngốc thì đúng là không biết điều nữa.
Huống hồ mới nãy nàng cũng đang mong mỏi.
Chỉ là đêm qua đều do Tiêu Lâm chủ động, nàng chưa từng thử tự mình làm.
“Phu quân…”
Càng nôn nóng thì càng luống cuống, mấy lần nàng đều thất bại.
Tiêu Lâm không những không giúp, còn cố ý trêu chọc, đổ thêm dầu vào lửa.
Thôi Lan Nhân khổ sở vô cùng, hai chân kẹp chặt lấy eo Tiêu Lâm, người cúi xuống áp sát vào ngực lang quân, muốn dùng chút cọ sát dịu dàng để xoa dịu ngọn lửa đang bốc cháy trong thân thể.
Thế mà Tiêu Lâm lại chống hai tay giữ lấy hai bên eo nàng, đỡ nàng lên cao, đầu lưỡi nhẹ nhàng cuốn lấy trái chín đầu cành, vừa trêu đùa vừa thúc giục:
“Mới đó đã quên hết những gì đã học rồi sao?”
Thôi Lan Nhân đến giờ phút này mới hiểu rõ thì ra, đây mới thực sự là “phạt”.
Muốn mà không được.
Tiêu Lâm không giúp, nàng chỉ có thể vừa rên rỉ vừa tự mình cố gắng thêm lần nữa. Có lẽ lần này ngọn lửa trong người nàng đã đủ nồng đậm, thế nên mọi thứ… cũng dễ dàng hơn rồi.
Nàng cẩn thận thu bụng lại, căng eo, chậm rãi dời đầu gối về phía trước để hạ thấp phần hông. Tất cả đều trong tầm kiểm soát của nàng.
Thôi Lan Nhân cảm thấy vô cùng hài lòng, mắt hơi híp lại, như một con mèo sắp được ăn no uống đủ, khóe môi vui vẻ cong lên thành nụ cười thoả mãn.
Lúc này, việc Tiêu Lâm có giúp hay không đã không còn quan trọng.
Tự “thỏa mãn” cũng là một loại mỹ cảm đáng để thưởng thức.
Thế nhưng ngay khi nàng đắm chìm trong khoảnh khắc yên vui ấy, Tiêu Lâm vốn vẫn luôn bất động lại đột nhiên đưa tay kẹp chặt lấy eo nàng, phần thân trên cũng bất thình lình áp sát tới, không để lại một khe hở nào giữa hai người.