TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 270

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tề Mẫn nghe đến đó thì sắc mặt có chút khó coi, cảm thông thì được, nhưng công chúa Bắc Hồ năm xưa chính là kẻ mượn danh phục quốc, muốn xâm phạm lãnh thổ Đại Tấn, thế mà ông lão này lại dám ngang nhiên tán dương như thể không phải chuyện gì to tát, chẳng phải là có tâm phản nghịch hay sao?

“Lão nhân!” nàng nghiêm giọng, “Ngày tháng yên ổn hiện nay có được không dễ, lẽ nào ông lại mong hai nước tiếp tục binh đao, chiến hỏa tái bùng lên sao?”

Vợ chồng ngư dân lập tức hoảng hốt, quýnh quáng quỳ rạp xuống xin công chúa tha tội.

Thế nhưng lão nhân lại dùng đôi mắt đục mờ vì tuổi tác, thản nhiên “nhìn” về phía công chúa cùng các vị quý nhân, chậm rãi nói:

“Lão phu năm nay đã tám mươi ba, từng trải qua binh loạn, cũng thấy đủ cảnh tử sinh. Nay thái bình đã lâu, lão nhìn thấy các thế tộc quyền quý ngày nay chìm đắm trong an nhàn, mải mê hưởng lạc, đua tranh phú quý… Nếu thật có ngày chiến hỏa nổi lên, e rằng sẽ là một trận diệt vong.”

Không chỉ Tề Mẫn, đến cả Thôi Lan Nhân, Tiêu Lâm, Tạ Môn cũng đều sững người.

Không ngờ một ông lão sống cả đời bám lấy con thuyền rách bên bờ Hoài Thủy, lại có thể nói ra một lời cảm thán nặng trĩu nỗi ưu quốc ưu dân đến vậy.

“Cha ơi, cha nói mấy lời xui xẻo ấy làm gì lúc này chứ!” người dân chài vội vã cúi đầu tạ lỗi thay, liên tục xin tội:
“Cha ta năm xưa từng tham gia chinh chiến, vẫn coi đó là vinh quang lớn nhất đời, nên hay nhắc đi nhắc lại chuyện cũ. Nhưng tuyệt không có ác ý…”

Tề Mẫn sững người một lúc mới hoàn hồn, không biết nên nói gì, chỉ đành đáp:
“Nếu là người từng lập công, thì ta cũng không chấp nhặt nữa!”

Cũng xem như cho mình một bậc thang để bước xuống.

Ngư dân cảm kích dập đầu tạ ơn liên tục, lão nhân thì không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bưng bát canh cá mà con dâu dâng lên, ngồi yên nghe dòng sông róc rách chảy về phương Đông.

Tạ Ngũ Lang đã lặng lẽ xắt cá xong, trình bày ra đĩa, trộn thêm gia vị rồi mang đến trước mặt hai vị nữ tử.

Tề Mẫn vốn không thấy đói, nhưng thấy Tạ Ngũ Lang đã tự tay mang đến trước mặt, cũng không nỡ phụ lòng, dùng đũa bạc gắp một miếng cá mỏng như cánh ve, ánh lên ánh sáng trời, rồi khen:
“Tay nghề không tệ.”

Thôi Lan Nhân cũng cúi đầu nếm một đũa, gật đầu tán thưởng:
“Cá này quả thật rất tươi, cắt mỏng vừa phải, độ dày đều đặn, đúng là vừa miệng. Phu quân, chàng cũng nếm thử đi?”

Tạ Ngũ Lang lập tức sai người:
“Mang một đôi đũa cho Trưởng công tử.”

Chưa dứt lời, Tiêu Lâm đã thản nhiên nhận lấy đôi đũa Thôi Lan Nhân đưa qua, bắt đầu ăn luôn.

Tạ Môn trố mắt kinh ngạc, tưởng mình nhìn nhầm.

Hắn sững sờ thốt lên:
“Thần Ngọc, ngươi thế mà lại!”

Thôi Lan Nhân chẳng hiểu sao hắn lại phản ứng to đến vậy, cũng chỉ là một đôi đũa thôi, dù có dính nước miếng của nàng thì Tiêu Lâm ăn cũng đâu có sao?

Tiêu Lâm điềm tĩnh nuốt miếng cá, nói:
“Mùi vị không tệ.”

Tạ Môn vừa ngạc nhiên vừa thấy tò mò.

Hắn lấy một con cá nướng, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lâm, cười cười trêu chọc:
“Người ta bảo cưới vợ rồi thì ai cũng sẽ thay đổi, hóa ra Trưởng công tử cũng chẳng ngoại lệ. Nói nghe xem, trong chuyện này rốt cuộc có bí quyết gì?”

Ngay cả hắn mà cũng nhìn ra được sự thay đổi của Tiêu Lâm sao?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo