TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 346

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Thôi Lan Nhân cân nhắc giữa lòng hiếu kỳ và cảm giác ngứa ngáy trong người, cuối cùng chọn cách ngồi im trên đùi hắn.


Tiêu Lâm chậm rãi kể lại lời khai mới tra được, cùng ân oán mười năm trước, sau đó mới nói ra điều khiến mình do dự:

“…Tổ phụ một lòng muốn nhắm vào nhà họ Phan. Nhưng nếu hàn môn suy sụp, thế gia độc quyền, chưa chắc đã là điều tốt.”


Báo thù cho phụ thân… chẳng lẽ hắn lại không muốn sao?


Phụ thân chết oan uổng, thanh danh sau khi mất bị vấy bẩn, làm con sao có thể không vì người mà rửa hận tuyết nhục?


Huống chi Phan thị trung vì muốn đánh đổ thế tộc mà dám bỏ mặc sinh mạng của bao nhiêu bách tính, thiên tai vốn đã thảm khốc, lại thêm nhân họa khiến hậu quả trở nên không thể cứu vãn.


Dù đã mười ba năm trôi qua, Tiêu Lâm vẫn còn có thể nghe thấy tiếng nước lũ cuồng nộ gào thét nuốt chửng mặt đất, vẫn có thể thấy từng hình ảnh những người mẹ ôm con vùng vẫy giữa dòng, chìm nổi trong tuyệt vọng…


Lật đổ hoàn toàn nhà họ Phan ư?


Nhưng Tiêu Lâm cũng chẳng thích gì thói đời của thế tộc.


Phần lớn công tử xuất thân từ thế gia sống xa hoa vô độ, trụy lạc sa đọa, không chí hướng, chẳng học hành. Dưới bóng che chở của gia tộc, họ không cần nỗ lực cũng có được danh vọng, địa vị và tài sản tiêu cả đời không hết. Ngược lại, những quan viên xuất thân hàn môn, mỗi người đều ôm chí lớn, mong lưu danh sử sách.


Không sánh được gia thế, họ chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân.


Danh tiếng của họ đều từ từng công trạng cụ thể mà tích lũy nên.


Ngay cả Phan thị trung cũng là như vậy.


Ông ta phụng sự qua hai triều, mà vẫn được trọng dụng, tài năng thực sự không thể phủ nhận.


Nhà họ Phan luôn nâng đỡ hàn môn, áp chế thế tộc.


Lão ta tự biến mình thành một đại thụ, che chở cho cả một bầu trời.


Nếu nhà họ Phan sụp đổ, thế lực thế tộc chắc chắn sẽ phản công toàn diện, thế cân bằng mà mười năm qua mới xây dựng được sẽ lập tức vỡ tan.


“Ta và nhà họ Phan có thù máu. Phan thị trung hãm hại phụ thân ta, ta cũng hận đến muốn lăng trì lão ta ngay tức khắc. Nhưng ta lại chẳng rõ, làm vậy rốt cuộc là vì tư thù… hay vì công lý?”


Gương mặt Tiêu Lâm lộ vẻ mỏi mệt, hắn tự giễu:

“Người đời cho rằng Phan thị trung thanh liêm chính trực, không thiên vị tình riêng, còn ta là kẻ phẩm hạnh đoan chính, quân tử như ngọc… nhưng thật ra, lão ta chẳng phải lương thần, còn ta cũng không phải quân tử.”


Thôi Lan Nhân lắc đầu thật mạnh, dõng dạc nói:

“Lão ta đích xác chẳng ra gì! Nhưng phu quân, chàng là người tốt!”


Khóe môi Tiêu Lâm khẽ nhếch lên, hắn vươn tay áp nhẹ lên má nàng, giọng thì thầm:

“Ta tốt ư? Thực ra bản chất ta là ích kỷ, cái gọi là đạo đức và khuôn phép cũng chỉ là để giữ gìn danh tiếng bề ngoài… Doanh Doanh, nàng bảo ta như vậy, trong ngoài bất nhất, sao có thể tính là người tốt?”


Thôi Lan Nhân chẳng tán đồng, liền nói:

“Nhưng phu quân biết kiềm chế bản thân mà! Ví như một đứa trẻ muốn cầm đá ném người, nhưng biết là sai nên không ra tay. Con người có suy nghĩ xấu là chuyện thường thôi, giống như thiếp vừa rồi cũng rất muốn lột sạch chàng ra mà hôn hít sờ soạng, thế nhưng thiếp lại nhớ tới giao ước giữa chúng ta, nên mới tự ép bản thân từ bỏ suy nghĩ đó. Chẳng lẽ chỉ vì thiếp nghĩ mà chưa làm, phu quân đã nói thiếp không ngoan sao?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo