TA VÀ PHU QUÂN LÀ TRỜI SINH MỘT CẶP. - Chương 353

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Giữa lúc triều đình đang dậy sóng, dân gian cũng lan truyền một lời đồn mới:


Thì ra yêu quỷ trong thoại bản, vốn có nguyên hình chính là Phan đại nhân, người bấy lâu được trăm họ tín nhiệm!

Bởi chuyện trong thoại bản đã sớm ăn sâu vào lòng người, nhà nhà đều biết, nên lần vạch trần này liền như lửa cháy lan đồng cỏ, lan truyền với tốc độ chóng mặt. Dù phủ họ Phan có phát hiện ra manh mối thì cũng đã muộn, không còn kịp ngăn cản.


Trong ngoài đồng loạt tạo áp lực, hoàng đế hạ chỉ để Phan thị trung hồi phủ dưỡng bệnh.


Phủ Phan lập tức đóng cửa im lìm, cảnh tượng cửa nẻo tấp nập năm nào giờ đã không còn, bầy sẻ nhàn nhã dạo bước trên sân, lạnh lẽo lặng lẽ thấy rõ.


Tại phủ Tiêu, trong Ngọc Lãng viện, Thôi Lan Nhân đang cùng bà Trần trò chuyện về việc này, không quên thuận miệng tự khen mình một câu:

“Trước kia phó mẫu thường bảo con đọc mấy cuốn thoại bản là vô ích, giờ mới thấy, trên đời vốn không có gì là vô dụng, chỉ xem người dùng thế nào mà thôi!”


Bà Trần bật cười, nói:

“Phải phải phải, chỉ có thiếu phu nhân đầu óc linh hoạt, đổi lại ai khác, có được ba phần lanh lợi của người thì đã thành tinh rồi.”


Đúng lúc này, Tiêu Lâm bước vào. Bà Trần nhìn thấy đôi phu thê trẻ ngày càng thắm thiết thì trong lòng mừng thay, liền kéo Tiểu Nga đang ngẩn ngơ ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.


Tiểu Nga bị giật mình, suýt nữa làm đổ chậu hoa bên cạnh, may mà tay mắt lanh lẹ nên mới không gây ra động tĩnh lớn.


Vừa ra khỏi cửa, bà Trần không nhịn được mà mở miệng:

“Dạo này con làm sao mà cứ hồn vía lên mây thế? Việc bên này cũng sắp xong rồi, hay là con về nghỉ ngơi chút đi?”


Tiểu Nga lắc đầu, thần sắc vẫn nặng trĩu:

“Con không mệt.”


“Ta không nói con mệt, mà là cái trạng thái này của con không ổn chút nào, trong lòng có tâm sự gì sao?”


Tiểu Nga cúi đầu, lẩm bẩm:

“...Không có.”


Bà Trần khẽ gõ lên trán nàng, trách yêu:

“Con gái nhà người ta tuổi này đều hớn hở tươi cười, còn con cứ ủ ê mãi, người ngoài không biết còn tưởng con đang gánh quốc sự trên vai!”


Tiểu Nga không khỏi cười khổ, bà Trần nói cũng chẳng sai mấy.


Trong phòng.


“Thánh thượng định xử trí Phan thị trung thế nào?” Thôi Lan Nhân nóng lòng kéo tay Tiêu Lâm, vừa định đưa chén trà đã rót thì lại vội đặt xuống, sợ ảnh hưởng đến lời hắn định nói.


Nàng thật sự rất tò mò kết cục của Phan thị trung sẽ ra sao.


Tiêu Lâm buồn cười nhìn nàng:

“Chuyện này không đơn giản vậy đâu. Nhà họ Phan có thế lực không nhỏ trong triều, cho dù Thánh thượng biết rõ mọi chuyện cũng chưa dám lập tức ra tay.”


Thôi Lan Nhân thất vọng rõ rệt, lông mày lập tức nhíu lại.


Tiêu Lâm tiếp lời:

“Nhưng mà, Phan thị trung rất coi trọng thanh danh.”


“Chuyện nàng sai người viết, hiện giờ đã truyền khắp kinh thành, ắt hẳn lão ta sẽ nghe thấy.”


Lúc này Thôi Lan Nhân mới hài lòng, lại lần nữa đưa trà cho hắn, mời hắn uống để nhuận giọng.


Tiêu Lâm nhấp một ngụm trà, ngước mắt nhìn nụ cười xinh xắn trên mặt nàng, thuận miệng hỏi:

“Dạo này nàng có liên hệ gì với Nhị hoàng tử không?”


“Không hề, sao thế?” Thôi Lan Nhân nghi hoặc.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo