Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Tiêu khẽ gõ trán, thở dài:
"À à, phải rồi, ta còn nhớ đây… Cho nên Viên tứ lang có ghé qua trước Văn Thành thư các ở Đông Nhai, nói với nhị nương tử mấy câu, rồi lại rẽ sang hướng Tây Nhai, định tới gặp Phan thị trung…"
Tạ Tiêu vừa lầm bầm vừa ra hiệu cho viên thư lại bên cạnh ghi chép lại, tự mình thì vuốt cằm suy nghĩ.
"Nhưng mà, có điều kỳ lạ," Tạ Tiêu chậm rãi nói, "Viên tứ lang kia rốt cuộc có quan hệ gì với nàng? Theo lời kẻ theo hầu, nhà hắn lúc ấy là nhằm thẳng hướng nhị nương tử mà đến… Vậy hắn có từng nói điều gì khác lạ không?"
Thôi Lan Nhân lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối:
"Không có đâu. Trung lang tướng có thể đi hỏi lại đại điện hạ, biết đâu ta còn bỏ sót chỗ nào. Nếu nói về 'quan hệ' thì… lần trước trong tiệc mùa đông của Tiêu gia, trung lang tướng cũng có mặt đấy thôi. Khi đó ta lỡ tay làm bị thương Viên tứ lang, có lẽ hắn ôm hận trong lòng, nay muốn tìm cơ hội trả thù! Trung lang tướng có thẩm vấn kẻ theo hầu chưa, xem thử Viên lang quân kia có phải định làm chuyện gì độc ác với ta không?"
Đến cuối câu, sắc mặt nàng đã trắng bệch, ánh mắt lấp lánh như sắp rơi lệ, nhìn mà chỉ thấy đau lòng, tựa hồ thật sự sợ hãi không thôi.
Tạ Tiêu: "……"
Dù biết rõ lo lắng của Thôi Lan Nhân hoàn toàn không có căn cứ, nhưng vẫn mềm lòng an ủi:
"Viên tứ lang dù gì cũng xuất thân từ Viên thị Giao Đông, là danh môn vọng tộc. Phụ thân hắn là vị quan liêm khiết nổi tiếng, mẫu thân cũng hiền lương đức độ, chắc hắn không đến nỗi lòng dạ hẹp hòi như vậy đâu. Đúng không, Thần Ngọc?"
Tiêu Lâm nhàn nhạt đáp:
"Hắn không dám."
Ngay lập tức, bao nhiêu sợ hãi trên mặt Thôi Lan Nhân đều tan biến sạch sẽ. Nàng cong đôi mắt sáng, tươi cười rạng rỡ:
"Cảm ơn phu quân, có chàng nói vậy, thiếp yên tâm rồi!"
"?"
Tạ Tiêu nhìn đôi mắt tràn đầy tín nhiệm đang dán chặt lấy Tiêu Lâm, mà chẳng còn lấy một chút phần nào cho mình.
Trong lòng Tạ Tiêu khẽ nhói lên.
Cậu ấy nói nhiều như thế, làm sao lại không bằng ba chữ "hắn không dám" của Tiêu Thần Ngọc chứ?
Thôi vậy, thôi vậy…
Ta là nam tử rộng lượng, không so đo.
Nghĩ vậy, Tạ Tiêu đứng dậy, chắp tay nói với Tiêu Lâm:
"Thần Ngọc, hôm nay chỉ hỏi đến đây thôi, đa tạ."
Thôi Lan Nhân: "?"
…Hỏi ta cơ mà, sao lại cảm ơn hắn?
Tiêu Lâm đưa Tạ Tiêu ra ngoài.
Thôi Lan Nhân tranh thủ chạy thẳng về thư phòng ở hậu viện. Vừa bước vào, nàng đã đảo mắt nhìn quanh, liếc thấy cuốn sách nhỏ màu vàng của mình đã bị dời sang bên trái bàn, bên trên còn đè bằng một khối trấn giấy hình rắn ngọc.
Trên đỉnh núi, lớp tuyết dần tan, lộ ra sắc xanh mơn mởn. Mưa xuân rả rích giăng thành một màn sương mờ, nhuộm lên thế gian sắc thái mông lung của mùa mới.
Tin xuân năm ấy tới dồn dập, chẳng mấy chốc, Tiêu Lâm lại dọn về tiền viện.
Đại lang nhà họ Thôi cố ý từ phương xa vận chuyển tới một cây anh đào đang căng tràn nụ biếc, đem tặng cho Tiêu viên.
Thôi gia trên dưới đều nhớ rõ, Thôi Lan Nhân yêu thích nhất là anh đào.
Trong sân, Thôi Lan Nhân đang chỉ huy người hầu trồng cây, Tiêu Lâm vừa trở về lấy công văn, vô tình liếc mắt qua cửa sổ liền trông thấy cành lá sum suê của cây anh đào nọ.
Hắn men theo hành lang, chậm rãi bước đến bên nàng.
"Phu quân sao lại ở đây?"