Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ta... Ta cũng chỉ lo lắng thôi mà! Đám lưu dân kia đúng là bọn sâu mọt, nuôi hoài không đủ, đổ vào bao nhiêu lương thực bạc vàng cũng chẳng thỏa mãn. Viên thượng thư vì cứu tế mà lao tâm khổ tứ, chịu đựng gian lao, bệnh ngã mấy lần, lần nào Tiểu Hân biết được cũng đều đau lòng đến phát bệnh theo...
Chuyện lần này, nói không chừng chính là bọn ác nhân kia mưu hại để trả thù.
Nếu không, sao đúng dịp nguyên tiêu đèn hoa sáng trưng, lắm nam tử như thế, mà chỉ riêng mình Tứ lang nhà họ Viên gặp nạn?"
Nói thì nói vậy, nhưng sau này qua điều tra của Tạ Tiêu cùng đám người, phát hiện kẻ gây án liên lụy rất ít, rõ ràng mục tiêu vô cùng rõ ràng.
"Thật là kinh hồn bạt vía!"
"Phải đó! Ngay giữa thành Kiến Khang mà cũng dám xảy ra chuyện thế này!"
Thượng thư phu nhân vội an ủi mọi người:
"Các vị tỷ muội, đừng vì những chuyện dơ bẩn đó mà đa tâm. Án này triều đình đang tra xét, chắc sẽ nhanh chóng sáng tỏ thôi. Hôm nay xuân về trời đẹp, chớ để vài chuyện nhơ bẩn kia làm uổng phí cảnh đẹp."
Mọi người đều vội vàng phụ họa, rồi tự nhiên đưa câu chuyện quay lại chủ đề về các thiếu nữ tham dự yến hội.
Thôi Lan Nhân ngồi nghe một hồi, cảm thấy mở mang không ít.
Ngày trước, chọn con dâu vốn đã lắm quy củ, không chỉ xét gia thế mà còn phải xem kỹ dung mạo, phẩm hạnh, còn khó hơn cả ra đồng chọn củ cải.
Có điều, Thôi Lan Nhân dù chưa đến tuổi làm mẹ chồng, đối với đề tài kén dâu này cũng chẳng mấy hứng thú. Nàng vừa định lặng lẽ đứng dậy chuồn đi, nào ngờ người phía trước chợt bước xuống, tình cờ trông thấy, lập tức tức giận quát lớn:
"Thôi nhị nương!"
Trong đình, các phu nhân cùng nhau kinh ngạc đứng cả dậy.
Thôi Lan Nhân vội đưa tay lên mặt, dụi mắt mấy cái, giả bộ như mới ngủ dậy, đôi mắt còn ngái ngủ, lảo đảo đứng lên.
Bên phải nàng là Vương thập cửu nương, Cố bát nương cùng mấy vị tiểu thư, còn trên đầu là những vị phu nhân quyền quý.
Nếu đổi lại là cô nương nhát gan, đối diện cảnh hai bên giáp công thế này, chỉ e đã hoảng đến mức nói năng cũng lắp bắp.
Nhưng Thôi Lan Nhân vẫn bình tĩnh như thường, còn nở nụ cười ngoan ngoãn, trước tiên thi lễ vấn an các trưởng bối, sau đó mới khéo léo chào hỏi các cô nương.
Vừa chào hỏi, nàng vừa khéo léo giải thích rằng mình vừa rồi buồn ngủ quá nên ngủ say, tránh để các vị phu nhân nghĩ nàng cố ý nghe lỏm chuyện bàn luận, mà bị âm thầm giáng ánh mắt sắc như dao đến.
"Chính là Thôi nhị nương?"
Phu nhân nhà Thượng thư kỳ thực đã biết tới cái tên Thôi Lan Nhân từ lâu, chỉ là chưa có dịp chính thức gặp mặt.
Vương thập cửu nương lập tức giơ tay chỉ về phía Thôi Lan Nhân, miệng không quên nhắc:
"Cô mẫu, chính là người đó đấy! Người đã dùng mộc tiễn đánh trúng mũi biểu ca lần trước ấy, cô còn nhớ không?"
Thôi Lan Nhân ngẩng đầu.
Phu nhân Thượng thư đứng ở chính giữa đình, tuổi trạc ngoài ba mươi, búi tóc mượt mà cài một chiếc trâm vàng hình quạt, mặc áo dài tay rộng màu lam sẫm phối váy thắt lưng cao, hai tay chắp trước bụng, giữa những ngón tay đan xen là chuỗi tràng hạt tử đàn bóng loáng, ánh mắt ôn hòa, không lộ vẻ giận dữ.
Vương thập cửu nương rõ ràng rất kính sợ vị trưởng bối đã xuất giá này, thấy đối phương không có phản ứng gì liền thấp giọng thì thầm: "Rõ ràng con đã nói mà…"