Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cậu nghe vậy liền sững lại, mắt nheo lại, lộ ra vẻ mặt quen thuộc của mình: "Cậu cũng kiên trì thật đấy, vậy thì dạy trực tuyến đi. Nếu có bất kỳ tình huống nào cứ lập tức nhắn tin cho tôi."
Câu nói cậu để lại ngày hôm đó rất giống câu nói cuối cùng của nam nữ chính trong phim truyền hình trước khi âm dương cách biệt, có chút xui xẻo.
Vốn dĩ tưởng rằng mấy ngày không có Lục Thâm đến tìm tôi sẽ sống rất nhàm chán, không ngờ Phó Hoài lại đúng lúc đến trường tham quan trong hai ngày này.
Tôi dẫn cậu ấy đi xem các tòa nhà của trường, trên đường đi trò chuyện câu được câu chăng.
Phó Hoài: "Hôm nay sao Lục Thâm không đến? Bình thường hai người không phải như hình với bóng sao?"
Cảm giác kỳ quặc đó lại đến rồi.
"À, hai ngày nay cậu ấy có việc."
Cậu ấy lại tiếp tục nói: "Cậu ra ngoài một mình với tôi, Lục Thâm sẽ không giận chứ?"
Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, lại nghe cậu ấy nói: "Nhưng cậu ấy cũng thật là, sao lại không ở bên cậu? Không giống như tôi, cố tình thi vào trường của cậu đấy."
Đúng rồi! Đây là trà xanh!
Điều này thuộc tình huống đột xuất, chắc là đáng để nhắn tin cho Lục Thâm nhỉ, thế là tôi lấy điện thoại ra lén lút nhắn tin.
"Báo động báo động! Nghi ngờ phát hiện trà xanh phiên bản nam! Yêu cầu hỗ trợ!"
Lục Thâm chắc là đang xem điện thoại, tin nhắn trả lời rất nhanh: "Đã nhận. Tổ chức nghiên cứu cho rằng người nọ là trà xanh nam, bây giờ là thời điểm tốt nhất để thể hiện sự uyên bác của cậu, vạch trần hắn ta đi."
Tôi nhìn Phó Hoài với ánh mắt sáng rực, nói: "Cậu có biết trà xanh nam không?"
Cậu ấy bị tôi hỏi đến ngẩn người, ngơ ngác lắc đầu, tôi phấn khích đến mức muốn nhảy dựng lên.
Giang Dao à Giang Dao, chuẩn bị ngàn ngày chính là vì khoảnh khắc này! Đến đây thể hiện đi! Hãy để người còn ngốc hơn cả mày được chứng kiến vốn kiến thức phong phú của mày đi!
13.
"Trà xanh nam là phiên bản nam của trà xanh, chỉ những người đàn ông trông có vẻ nói năng hành động rất chu đáo, nhưng thực chất ở đâu cũng công kích người khác để làm nổi bật sự tốt đẹp của bản thân."
Phó Hoài do dự một lúc, hỏi: "Cậu đang nói tôi à?"
Tôi vội vàng gật đầu, Phó Hoài cũng không quá ngốc, ít nhất có thể nhận ra vị trí của mình.
Phó Hoài sờ sờ mũi, cuối cùng nặn ra một câu: "Giang Dao, lời nói của cậu rất có sức hút đấy."
Tôi thầm nghĩ lần này đúng rồi, đã khiến cậu ấy phải khuất phục trước sức hút của mình. Tôi kín đáo mỉm cười, chờ đợi nhận lời khen của cậu ấy.
"Một sức hút bất chấp sống chết của đối phương."
Lời này nghe có vẻ kỳ quặc, cảm giác không giống như khen ngợi.
Phó Hoài cười xoa đầu tôi: "Cậu thật sự chẳng thay đổi chút nào."
Tôi lùi lại một chút, không thích cậu ấy làm vậy lắm, tiện miệng hỏi: "Tại sao lại nói vậy?"
"Không nể mặt ai, nói chuyện không hề che giấu mà thẳng thắn, e là chỉ có Lục Thâm mới có thể khiến cậu dịu dàng hơn một chút thôi nhỉ?"
Tôi thầm oán, tôi đối với Lục Thâm mới là thùng thuốc nổ thật sự, sao có thể dịu dàng với cậu ấy được?
Trường học chỉ có bấy nhiêu chỗ, rất nhanh chúng tôi đã tham quan xong. Tôi nhớ lại vừa rồi Phó Hoài nói vì tôi mà cố tình thi vào trường này, lại xem qua bản giới thiệu cậu ấy gửi cho tôi, suy nghĩ một lúc vẫn là nên nói thẳng với cậu ấy.
"Phó Hoài, nói thật, với thành tích chuyên ngành này của cậu, thi vào trường chúng tôi có hơi lãng phí tài năng, chuyên ngành này của trường X không mạnh lắm, thậm chí có thể coi là đếm ngược, với tư cách là bạn cũ, tôi khuyên cậu xem xét lại đi."
Ánh mắt luôn ôn hòa của cậu ấy trở nên rất cô đơn, di chuyển qua lại giữa tôi và phong cảnh xa xôi, cuối cùng vẫn dừng lại trên người tôi: "Giang Dao, lời tôi nói vừa rồi không phải là đùa, tôi vì cậu nên mới muốn đến trường X."
Tôi thản nhiên nhìn lại: "Vì vậy tôi mới khuyên cậu. Phó Hoài, hồi cấp 3 tôi đã nói rồi, tôi không thích cậu."
14.
Hôm đó lúc Phó Hoài đi đã để lại một câu "Tôi sẽ suy nghĩ kỹ".
Lý do Phó Hoài quyết định mục tiêu thi đại học quá vội vàng, chỉ vì tôi ở trường X. Ý nghĩa của quyết định này rất lớn, tôi không thể gánh vác hậu quả, nên tôi phải nói cho cậu ấy biết, tôi sẽ không vì trở thành yếu tố ảnh hưởng đến quyết định của cậu ấy mà cảm động.
Ngược lại, tôi cảm thấy mình là gánh nặng rất lớn, sự yêu thích không thể kéo dài được bao lâu, đợi sau này khi Phó Hoài không còn thích nữa, vậy tôi lại phải bù đắp cho cậu ấy thế nào đây?
Buổi tối mẹ tôi gọi điện đến, hỏi tôi về chuyện mẹ của Lục Thâm hôm đó, tôi kể lại sơ qua, bỏ qua đoạn cuối.
"Con phải an ủi Lục Thâm thật tốt nhé Dao Dao, gặp phải một cặp bố mẹ như vậy thật là xui xẻo." Mẹ tôi đầy vẻ đau lòng, bao nhiêu năm nay, bà đã sớm coi Lục Thâm như con trai của mình rồi.
Tôi liếc nhìn điện thoại, phát hiện đoạn đối thoại EQ cao mà tôi chia sẻ cho cậu hôm nay vẫn chưa được trả lời, trong lòng cũng có chút buồn bã. Tôi nhớ lại đôi mắt đỏ hoe của Lục Thâm ngày hôm đó, tim như bị ai đó đấm một cú.
Mặc dù biết bây giờ có thể cậu đang xử lý đống chuyện rắc rối đó, tôi vẫn không nhịn được mà gọi điện cho cậu.
Sau hai tiếng "tút tút", điện thoại đã được kết nối.
"Alô, Lục Thâm?"
Trong ống nghe chỉ có tiếng rè rè của dòng điện và tiếng gió vù vù, tôi liếc nhìn điện thoại, xác nhận đã kết nối, lại gọi thêm hai tiếng: "Lục Thâm, cậu có nghe thấy giọng tôi không?"
"Nghe thấy, đợi một chút, tôi sắp đến dưới lầu ký túc xá của cậu rồi."
Tôi sững lại, sao cậu nói đến là đến ngay được vậy?
Tôi đang chuẩn bị xuống lầu, đột nhiên nhớ lại trước đây cậu nói lần sau gặp mặt có chuyện muốn nói với tôi, không biết tại sao có chút căng thẳng, soi gương một cái rồi mới ra khỏi cửa.
Tôi đứng dưới gốc cây lớn mà Lục Thâm thường đợi, chưa đầy 2 phút, Lục Thâm đã thở hổn hển chạy đến.
Hai tay cậu chống lên đầu gối, mồ hôi chảy dọc theo cằm.
Tôi chán ghét lấy khăn giấy trong túi ra ấn lên mặt cậu, cậu nhận lấy rồi cười khẽ mấy tiếng: "Cậu cũng bắt đầu chê tôi rồi à?"
15.
Chờ sau khi Lục Thâm bình tĩnh lại, chúng tôi sóng vai đi trên con đường rợp bóng cây trong sân trường, không ai nói gì.
"Chuyện bên phía mẹ tôi đã xử lý xong rồi, bà ấy sẽ không đến nữa đâu."
"Nói cái này làm gì? Có đến nữa tôi cũng giải quyết được." Tôi liếc cậu một cái.
"Ừm." Cậu cười hùa theo tôi.
Lại là một trận im lặng. Không biết tại sao, lúc tôi ở cùng Lục Thâm, ngay cả sự im lặng cũng trở nên đặc biệt thú vị.
Đột nhiên Lục Thâm đặt một thứ gì đó vào tay tôi, tôi cúi đầu nhìn, là một lá thư rất cũ, mép đã sờn nhưng chưa được mở.
Tôi nhớ lại câu đố chữ mà Lục Thâm và Phó Hoài đã nói trong nhà ma ngày hôm đó, hóa ra là một lá thư cho tôi.
"Giang Dao, lúc Phó Hoài rời đi năm lớp 12 đã nhờ tôi chuyển cho cậu." Cậu nhìn chằm chằm vào lá thư trong tay tôi: "Nhưng xin lỗi, tôi đã giấu nó đi. Cậu ấy bảo tôi giao quyền quyết định cho cậu, tôi và cậu ấy sẽ cạnh tranh công bằng."
Cậu nói rất chậm, dường như chỉ việc nói ra những lời này thôi cũng khiến cậu sợ hãi rồi.
Nhưng tôi không hiểu lời cậu lắm, cạnh tranh công bằng cái gì?
Tôi đột nhiên nắm chặt lá thư trong tay: "Lục Thâm, ý cậu là, cậu thích mẹ tôi?"
Lục Thâm vừa rồi còn căng thẳng đến không dám thở mạnh, giờ lại lộ ra vẻ mặt như bị nghẹn: "Không phải thích mẹ cậu, là thích cậu. Giang Dao, tôi thích cậu, đã thích từ rất lâu rồi."
Mọi thứ đều rối tung lên, Lục Thâm thế mà lại thích tôi?!