Tâm Tư Crush, Đừng Đoán! - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Chiều thứ sáu học xong, tôi trốn trong phòng trọ để gấp rút làm luận văn.


Đột nhiên nhận được một tin nhắn.


Tưởng là "chiếu thư thúc giục" của thầy hướng dẫn, tôi vội lấy điện thoại ra xem.


Ai ngờ lại là tin nhắn tỏ tình từ nam thần trường học, Chu Sở.


[Tôi thích em, làm bạn gái tôi được không?]


Theo sau một tiếng "đậu má" phát ra từ miệng tôi, chiếc điện thoại suýt rơi xuống đất.


Chuyện gì thế này? Nam thần của trường thích tôi? Còn muốn tôi làm bạn gái anh ấy?


Cơ hội đổi đời này cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi sao?


Không, tôi nhanh chóng định vị lại bản thân.


Chu Sở là một người xuất sắc đến thế, chắc anh ấy còn không biết tôi là ai, sao có thể tỏ tình với tôi, lại còn muốn tôi làm bạn gái anh ấy? 


Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!


Chắc chắn là bị hack nick rồi, cái thằng lừa đảo đáng chết này, dám trêu đùa bà đây, xem bà đây không chửi chết mày thì thôi!


Tôi cầm điện thoại lên, nhắm vào ô nhập liệu mà "xả" một tràng, từ tổ tông mười tám đời của hắn cho đến mười tám đời tương lai.


Vẫn chưa hả giận, tôi tiện tay chụp màn hình, rồi đăng cái tin nhắn đó lên diễn đàn trường để răn đe.


[Mọi người ơi, lừa đảo hoành hành dữ dội, mọi người nhất định phải nâng cao cảnh giác, lấy đây làm gương nhé.]


Đăng bài xong, tôi tắt điện thoại và bắt đầu "bế quan".


Suốt hai ngày liên tiếp tôi không bước ra khỏi cửa.


Đến tối Chủ nhật, tôi gõ xong chữ cuối cùng của luận văn, tắt máy tính, mở điện thoại lên.


Vừa bật điện thoại, cuộc gọi từ cô bạn thân San San của tôi liền bay tới.


"Tổ tông của tớ ơi, cuối cùng cậu cũng bật máy rồi, mau lên diễn đàn xem cái chuyện tốt cậu đã làm đi! Cậu mà không ra mặt nữa, tớ lo fan của Chu Sở sẽ xông vào nhà cậu, diệt cậu mất!"


"Hả? Chuyện gì thế?"


Tôi lơ mơ mở diễn đàn trường thì nhìn thấy thấy dưới bài viết tôi đăng, Chu Sở đã để lại bình luận:


[Tôi để em trong tim, em lại treo tôi lên mạng?]


“…”


Vậy ra, tin nhắn tỏ tình hôm thứ Sáu đó căn bản không phải là lừa đảo gì cả, mà thật sự là Chu Sở gửi!


Vãi ò!


Tôi đã làm gì thế này?


Nhớ lại hôm đó tôi đã "thăm hỏi" tổ tông mười tám đời của anh ấy, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.


“Tiểu Mộng à, mau lên mạng xem chỗ nào có nghĩa địa rẻ đi, không thì tớ sợ cậu bị người ta ám sát rồi không có chỗ chôn mất!"


“Tớ… đừng mà, cứu tớ, cứu tớ đi chị em ơi!”


Tôi điên cuồng cầu cứu San San, kết quả cô nàng rất có khí phách, dập máy cái rụp, mặc kệ tôi sống chết ra sao.


Tôi ôm điện thoại ngồi run rẩy trong phòng khách.


Chu Sở là nhân vật tầm cỡ nào chứ? 


Con cưng của đại học A, viên ngọc quý của các giáo sư, gương mặt đại diện của trường! 


Tôi dám đùa cợt anh ấy, những người đó có tha cho tôi không?


Tôi chết mất thôi huhuhu!


Nhưng vì cái ý chí cầu sinh yếu ớt của mình, tôi chỉ có thể mặt dày mày dạn soạn một tin nhắn xin lỗi gửi cho Chu Sở.


[Em xin lỗi đại thần, em thật sự không biết tin nhắn hôm đó là anh gửi, em cứ tưởng anh bị hack nick, giận quá nên em mới... Anh có thể đại phát từ bi tha thứ cho em được không ạ? (Icon chú chó ôm mặt cầu xin tha thứ)]


Tin nhắn vừa gửi đi, đối phương đã trả lời lại.


[Muộn rồi!]


"Áaaaa, anh ấy lại nói muộn rồi, lần này mình thật sự chết chắc rồi!"


Tôi ôm điện thoại lăn lộn trên sofa, hối hận muốn chết!


Thì tin nhắn thứ hai đã tới:


[Mở cửa.]


Tôi ngơ ngác, mang theo mười vạn câu hỏi vì sao đi đến cửa, qua mắt mèo nhìn thấy Chu Sở đang đứng ở ngoài cửa.


Hai tay tôi ôm ngực, trái tim bé nhỏ đang run rẩy.


"Không phải chứ, đã đuổi giết đến tận cửa nhà mình rồi sao?"


Tôi run rẩy hai tay lại lén nhìn qua mắt mèo một lần nữa, thấy anh ấy vẫn còn ở đó, vội vàng chuyển màn hình điện thoại sang giao diện quay số 110, đề phòng bất trắc.


Sau khi chuẩn bị kỹ càng, tôi hít một hơi thật sâu, rồi mới mở cửa.


Vừa mở cửa, tôi liền quỳ xuống trước mặt Chu Sở.


Gần như ngay khi tôi quỳ xuống, Chu Sở nhấc chân lên chặn ngang đầu gối tôi, ngăn cản hành động quỳ xuống của tôi, hàng mày nhíu lại đến mức có thể kẹp chết ruồi muỗi.


"Làm gì đó?"


Tôi ngẩng đầu bĩu môi: "Xin anh tha thứ!"


Chu Sở bị tôi chọc cười, đưa tay nhấc bổng tôi lên.


"Đứng dậy, vào trong nói chuyện."


2


Thế là, hai đứa tôi bị "buộc" phải chung một phòng. 


Tôi co ro ở góc sofa xa nhất, chắp tay thành kính hướng về phía anh ấy.


"Anh giai ơi, em sai rồi! Anh cứ yên tâm, em không hề thích anh một chút nào, cũng tuyệt đối không vì hai câu đùa bỡn của anh mà ám ảnh đeo bám anh đâu! Anh cứ yên tâm 120% luôn đi ạ!"


Tôi thái độ chân thành, ánh mắt tha thiết, mong Chu Sở có thể tha thứ cho lần "lỡ tay" vô tình này của tôi.


Tưởng đâu sau khi tôi cam đoan xong, anh ấy sẽ thả cho tôi một con đường sống. Ai dè, sắc mặt anh ấy còn tệ hơn lúc nãy. Tối sầm lại như mây đen trước bão, khiến người ta có chút khó thở.


Tôi rón rén nhìn anh ấy, đến hơi thở cũng không dám mạnh.


Nhưng đúng lúc này, điện thoại tôi lại vang lên không đúng lúc. Tôi nhanh nhảu cầm lấy, định tắt đi. Ai ngờ, mở ra xem lại là cuộc gọi video của thầy hướng dẫn.


Tôi đành cứng họng, gượng cười hai tiếng hướng về phía Chu Sở đang tỏa ra khí lạnh.


"Thầy gọi video, em nghe máy xíu nha!"


Chẳng kịp đợi Chu Sở đồng ý hay không, tôi vội vàng nghe máy. Vì nhất thời không tìm thấy tai nghe, tôi đành chọn chế độ loa ngoài.


"Tiểu Mộng à, hôm nay đặc biệt gọi video cho em, thầy có chuyện vui muốn báo cho em đây."


"Chuyện vui gì thế ạ?"


Tôi vừa hỏi xong là thấy thầy trong video vẫy tay về phía một chỗ nào đó, rồi một khuôn mặt béo tròn, tai to hiện ra trong video. 


Lập tức, tôi có một dự cảm không lành.


"Tiểu Mộng à, đây là con trai thầy. Em xem hai đứa đều độc thân, mà thầy lại rất xem trọng em, thầy và cô đã bàn bạc rồi, định để em làm con dâu nhà mình. Ngày mai em đến nhà thầy một chuyến nhé, bàn bạc chuyện hai đứa trước đã."


Nghe thấy tin dữ này, tôi suýt thì "đi tong" ngay tại chỗ. 


Cái đứa con trai béo tròn, tai to ấy… tôi có nhắm mắt lại cũng không nuốt trôi được đâu! 


Lại còn ban ơn cho tôi làm con dâu nhà ông ấy, điên rồi sao!


Nhưng nghĩ đến tiền đồ của mình vẫn nằm trong tay ông ấy, tôi suýt khóc ra tiếng.


Đúng lúc này, một tiếng ho khan như phao cứu sinh truyền vào tai tôi. Tôi bỗng quay đầu, thấy Chu Sở bên cạnh đang nhìn tôi cười như không cười.


Tôi như bắt được vàng, lập tức quay đầu lại.


"Thầy ơi, em quên nói với thầy, em có bạn trai rồi ạ! Thầy không tin thì cứ xem đi ạ!"


Nói xong, tôi một tay xoay camera hướng thẳng về phía Chu Sở.


Thầy hướng dẫn rõ ràng đã ngây người ra khi nhìn thấy Chu Sở: "Chu Sở là bạn trai em sao?"


Tôi nhanh chóng xoay camera lại, gật đầu lia lịa, ánh mắt kiên định.


"Dạ đúng ạ, Chu Sở là bạn trai em."


Tôi căn bản không dám nhìn thẳng vào Chu Sở, sợ anh ấy "lật bài ngửa" ngay tại chỗ thì tôi nhảy lầu mất.


Thầy hướng dẫn dường như không tin, mày nhíu lại.


"Đưa điện thoại cho Chu Sở, thầy muốn đích thân xác nhận với em ấy."


Cảm giác như tận thế đã đến, tôi vội vàng dúi điện thoại vào tay anh ấy, hai tay chắp lại, khổ sở cầu xin anh ấy đừng vạch trần tôi.


Chu Sở cầm điện thoại, cười đùa nhìn tôi một cái, rồi cầm điện thoại lên.


"Chu Sở, em nói thật cho thầy biết, có thật sự là em đang hẹn hò với Tiểu Mộng không?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo