Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phát hiện trang đầu tiên của diễn đàn toàn là những bài đăng nguyền rủa tôi "chết đi cho rồi", thông tin cá nhân của tôi bị công khai thì khỏi nói, thậm chí còn có người dựng chuyện bôi nhọ tôi.
[Nghe nói năm đó nó học dốt lắm, để được vào đại học cố tình câu dẫn giáo sư đại học mới vào được trường mình đó, tôi còn có ảnh nè! Ảnh jpg, ảnh jpg]
[Hình như nó còn cố tình câu dẫn cha của một thằng con trai nào đó, hồi đó tôi thấy nó cố tình nằm bò trên xe của cha thằng đó không chịu xuống, ánh mắt cứ như kéo tơ vậy, ghê tởm kinh khủng!]
[Không chỉ vậy đâu, hình như nó còn "ăn" cả trai lẫn gái, thường xuyên cùng con nhỏ tên San San kia phát ra tiếng động kỳ quái trong ký túc xá, sau này bị bọn tôi tố cáo nên bị đuổi đi rồi.]
[Trời ơi, cái này thì khác gì xe buýt công cộng đâu, loại phụ nữ này mà Chu Sở cũng dám "đụng" vào, không sợ lây bệnh sao?]
Nhìn những lời lăng mạ đó, tôi thật sự tức đến cười!
Một lũ ngốc nghếch không biết sự thật cứ thích hùa theo đám đông.
Giáo sư đại học rõ ràng là chú ruột của tôi, cha của thằng con trai kia là cậu ruột của tôi.
Còn chuyện tôi và San San phát ra tiếng động kỳ quái, đó là vì chúng tôi lén lút xem phim trong ký túc xá, bị khứa ngu nào đó tố cáo.
Tôi lười chấp nhặt nên mới dọn ra ngoài, ai ngờ lại bị chúng nó bôi nhọ đến mức này!
Tôi đã nghĩ sẽ có người không thích tôi làm bạn gái Chu Sở, nhưng không ngờ chúng nó lại ghê tởm và điên cuồng đến thế.
Tôi chẳng qua chỉ làm bạn gái của thần tượng bọn chúng, không giết người, không phóng hỏa, chúng nó dựa vào cái gì mà nguyền rủa tôi như vậy, lại còn liên lụy đến gia đình tôi.
Ngay khi tôi đang tức giận không chỗ nào xả, một đám con gái đột nhiên xông tới tát tôi một cái, rồi mở miệng chửi rủa tục tĩu.
"Mày cái đồ tiện nhân, không biết tự nhìn lại bộ dạng xấu xí của mình đi, mà dám tơ tưởng đến Chu Sở của bọn tao!"
"Xấu xí lại còn không biết tự lượng sức, tưởng xem một bộ phim với Chu Sở là có thể làm bạn gái anh ấy sao? Xì, không biết tự lượng sức!"
Một đứa con gái khác nhìn tôi, mắt trợn trắng đến muốn lật lên trời, còn nhổ một bãi nước bọt vào tôi.
"Xì, một cái xe buýt công cộng, không biết có mắc bệnh xã hội không, tao còn sợ A Sở của bọn tao bị lây bệnh đấy!"
"Không thể nào, với cái bộ dạng xấu xí của nó, Chu Sở chắc cũng chỉ chơi bời thôi, không thể nào thật lòng được."
"Đúng thế, mắt nhìn của Chu Sở kiểu gì mà có thể thật lòng với cái loại tiện nhân này chứ..."
Chúng nó chặn tôi ở cổng trường, đứa nọ đứa kia thi nhau nguyền rủa, cứ như thể đang chửi một con chuột chạy ngoài đường.
Tôi tức đến đỏ cả mắt, nắm chặt tay, cơn giận gần như đã xông thẳng lên đỉnh đầu. Tôi nhìn chằm chằm người phụ nữ vừa tát tôi.
Nhân lúc cô ta đang đắc ý, tôi xông lên trả lại cái tát đó cho cô ta, rồi nhanh chóng dùng tay túm tóc cô ta giật ngược ra sau.
"Uống mấy chai thuốc xổ mà dám mở mồm phun phân hả? Bà đây có xấu xí cũng hơn cái loại điêu khắc cát nhà mày! Mặt mày nhìn cứ như một đống phân ấy, còn dám chửi người khác!"
Tiếp đó, tôi lại tiện tay túm tóc đứa con gái khác vừa chửi tôi là xe buýt công cộng, giật mạnh sang một bên. Cô ta bị tôi quăng ngã chổng vó xuống đất, đau đến mức khóc thét lên.
"Bảo bà đây là xe buýt công cộng, mày từng làm xe buýt công cộng hay sao mà hiểu rõ thuộc tính của xe buýt công cộng vậy hả?"
Hai đứa còn lại đang đứng đơ người, tôi cũng không tha.
Một cú đá cao chân trái thẳng vào bụng một đứa, đá bay nó xa hai mét.
Đứa bên phải một bộ quyền Thái tổng hợp, đánh cho bọn họ ôm đầu chạy tán loạn khắp nơi.
"Dám bịa đặt bà nội đây mắc bệnh xã hội hả? Bà đây bây giờ cho mày nổ não luôn, để chúng mày cùng nhau lây bệnh, muốn chết thì cùng chết!"
Cho chúng mày chọc giận bà đây, bà đây cho chúng mày biết thế nào là giới hạn của sự điên khùng!
Đợi chúng nó phản ứng lại, định bò dậy vây đánh tôi, tôi lại một lần nữa lao đến người đầu tiên với tốc độ như vũ bão.
Tung thêm một bộ quyền tổng hợp vào bụng cô ta, để chúng nó biết mấy năm tôi học tán thủ không phải là học chơi.
Ba đứa còn lại bị trận thế của tôi làm cho sợ chết khiếp, phản ứng lại muốn chạy, tôi nào có cho chúng nó cơ hội, túm được đứa nào là đánh chết đứa đó, cho đến khi San San xuất hiện, dùng sức kéo tôi ra khỏi con tiện nhân đó, tôi mới chịu dừng tay.
San San kéo tôi ra xong, thở dài một hơi nhìn mấy đứa con gái bị tôi đánh cho khóc lóc thảm thiết trên mặt đất.
"Nhìn chúng mày kìa, không có việc gì tự dưng chọc cậu ấy làm gì! Giờ thì bị ăn đòn rồi nhé!"
Rồi cô ấy kéo tay tôi, vẻ mặt "hận không thể biến sắt thành thép".
"Không phải đã bảo cậu đừng đến trường sao? Giờ thì hay rồi, lại phải đền tiền thuốc men rồi!"
"Ai bảo cái lũ tiện nhân đó dám bôi nhọ tao, không đánh chết chúng nó là may mắn cho chúng nó rồi!"
San San thở dài một tiếng: "Thôi được rồi, cậu mau đi đi, chỗ này tớ xử lý."
Mắt tôi sáng lên, chắp tay cúi đầu về phía San San, cười biết ơn:
"Ân lớn không lời cảm tạ!"
"Mau cút đi!"
San San sốt ruột đá vào mông tôi một cái.
"Kiếp trước chắc tớ nợ cậu cái gì đó, kiếp này mới phải đi dọn dẹp hậu quả cho cậu mãi!"
Tôi cười tủm tỉm cúi chào cô ấy một cái, rồi nhanh chóng trốn khỏi trường học.
5
Lúc này, đám đông vây xem đã chất đống từ trong trường ra đến ngoài cổng, khi tôi chen ra ngoài, suýt chút nữa thì ngạt thở.
Cái sự tò mò chết tiệt của bọn họ, đúng là khiến người ta phát điên!
Trên đường về căn hộ thuê, tôi định gửi tin nhắn xin lỗi Chu Sở, dù sao đã làm ra chuyện như vậy, chắc chắn sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực đến danh tiếng của anh ấy.
Ai dè, tin nhắn còn chưa gửi đi, ngẩng đầu lên đã thấy anh ấy ở quán cà phê cách đó không xa. Tôi lập tức sáng mắt lên, cất điện thoại rồi đi về phía quán cà phê của anh ấy.
Đi vòng ra cửa sau quán cà phê, vừa định bước vào, tôi đã nghe thấy giọng nói của bạn Chu Sở vọng ra từ bên trong.
"Lần này là thật à?"
Chu Sở dựa vào lưng ghế sofa, lười biếng đáp lại một câu: "Thật gì? Chỉ là chơi bời thôi!"
"Thế lần này cậu làm lớn chuyện thế, không sợ sau này cô ta bám dính lấy cậu, không dứt ra được sao?"
Chu Sở cười khẩy một tiếng: "Chỉ là một người phụ nữ thôi, chỉ cần cô ta còn chút sĩ diện, tôi sẽ có cách đuổi cô ta đi!"
"Ha ha ha, quả nhiên vẫn là cậu nhóc này..."
Tôi nghe cuộc nói chuyện của hai người, sững sờ tại chỗ. Tim như bị ai đó bóp chặt, cảm giác đau âm ỉ từng chút một lan khắp cơ thể.
Lâu lắm, lâu đến nỗi tôi quên mất mình phải xông lên đánh anh ấy.
Tôi nhìn chằm chằm về phía Chu Sở, hai tay run rẩy không ngừng, khoảnh khắc đó dường như ngay cả hơi thở cũng không còn ổn định.
Mặc dù biết anh ấy không thể thật lòng thích tôi, nhưng bị anh ấy lợi dụng và đùa giỡn như vậy, thật sự khiến tôi có một sự xúc động muốn giết người.
Rõ ràng tôi chẳng làm gì cả, tại sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy? Anh ấy còn đáng ghét hơn, đáng hận hơn cả đám con gái kia.
Tôi nắm chặt tay, dùng tay lau đi những giọt nước mắt chực trào nơi khóe mắt, rồi quay người rời khỏi quán cà phê.
Đợi khi tôi về đến căn hộ thuê, điện thoại của anh ấy mới vội vàng gọi đến.
Tôi ghét bỏ quăng điện thoại ra xa, nhưng anh ấy gọi đi gọi lại, khiến tôi hết lần này đến lần khác nhớ lại những lời anh ấy vừa nói.
Anh ấy dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Dựa vào cái gì mà muốn tôi đến thì đến, muốn tôi đi thì đi? Chu Sở, đã muốn chơi thì tôi sẽ chơi với anh đến cùng.
Tôi hạ quyết tâm, đứng dậy cầm điện thoại lên nghe.
"Tiểu Mộng, anh nghe nói chuyện ở trường rồi, em có bị thương không? Anh đã tìm người giải quyết xong rồi, em đừng lo, anh qua tìm em ngay đây."
Giọng anh ấy nghe có vẻ rất vội vàng và hoảng hốt, tôi cười mỉa mai.
"Không cần, tôi tốt lắm."
Anh ấy giật mình, ngẩn người mất nửa ngày không phản ứng lại.