Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi lập tức cúp điện thoại, phi như bay vào nhà vệ sinh rồi thay quần.
Nhìn chiếc quần lót nhỏ đang nằm trong chậu, lòng tôi thật sự như tro tàn.
Sớm không đến muộn không đến, tại sao cứ phải đến đúng lúc này chứ, tôi thật sự muốn phát điên luôn rồi!
Trước đây còn tự mừng vì đến kỳ kinh nguyệt mà không có cảm giác gì, ôi chao, giờ thì hay rồi nhé!
Không cảm giác cho lắm để mày xã hội chết tại chỗ luôn.
Đợi Chu Sở quay về, tôi đã nghĩ sẵn hàng trăm lý do, nhưng anh ấy hoàn toàn như không có chuyện gì, đặt bữa sáng trước mặt tôi, còn đưa cho tôi một tập tài liệu. Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh cầm lấy, phát hiện đó là một bản hòa giải.
"Đây là..."
"Bọn họ muốn hòa giải, tôi không đồng ý, nhưng Lương San San nói, nếu chuyện này làm lớn thì cũng không tốt cho em, nên anh mới mang bản hòa giải này đến. Nếu em không muốn hòa giải, vụ kiện anh sẽ giúp em kiện đến cùng."
Tôi nhìn bản hòa giải trong tay, vừa vui vừa cảm động, nhưng tôi vẫn không định truy cứu chuyện này nữa.
Thứ nhất, tôi đã đánh cho bọn họ một trận rồi, nếu thật sự kiện tụng, biết đâu tôi còn bị họ kiện ngược lại, không đáng.
Thứ hai, tôi sắp tốt nghiệp rồi, vì chuyện vớ vẩn này mà tốn năng lượng của tôi, càng không đáng.
Tôi lật bản hòa giải đến trang cuối cùng, lấy một cây bút trên bàn trà, ký tên mình, rồi đưa lại cho Chu Sở.
Chu Sở nhìn bản hòa giải trên bàn, dường như vẫn còn bất mãn: "Thật sự không kiện à?"
"Ừm, không kiện nữa. Lãng phí thời gian và năng lượng cho loại người đó, thật sự không cần thiết. Hơn nữa em cũng đâu có thiệt thòi gì, em không phải đã đánh cho bọn họ một trận rồi sao, coi như huề vốn!"
Chu Sở bất lực cười cười, rồi cất bản hòa giải đi.
"Được, em nói sao thì làm vậy. Nhưng để làm gương cảnh cáo, thư xin lỗi của bọn họ phải được treo trên diễn đàn một năm."
"Được thôi."
Ăn xong, tôi vừa định đi rửa bát, điện thoại đột nhiên ting một tiếng. Tưởng thầy gửi email đến, tôi theo bản năng vớ lấy xem.
Không xem thì thôi, xem xong thì tôi câm nín luôn.
Lại là một tin nhắn, người gửi tự xưng là mẹ của Chu Sở, muốn nói chuyện với tôi. Tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Chu Sở. Hóa ra, cái trò gửi tin nhắn "đánh úp" này là di truyền à!
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, quay điện thoại đưa ra trước mặt Chu Sở.
"Người này là kẻ lừa đảo, hay là..."
Chu Sở đang bưng bát, liếc nhìn điện thoại của tôi, lông mày lập tức nhíu lại. Tôi biết ngay chuyện không đơn giản rồi.
Vài giây sau, mắt anh ấy tối sầm, lặng lẽ nhìn tôi.
"Là mẹ anh, em muốn gặp không?"
"Hả?" Ngày đầu tiên tỏ tình, ngày thứ hai đã gặp mẹ chồng rồi sao? Nhịp điệu này có hơi nhanh quá không? Tôi hơi hoảng!
Chu Sở đặt bát xuống, khóe môi nở một nụ cười cay đắng.
"Đi gặp đi, gặp xong, em hãy quyết định có muốn ở bên anh không?"
Khi nói câu này, anh ấy cố tình quay mặt đi, như thể rất sợ tôi đồng ý, nhưng lại sợ tôi từ chối, sự mâu thuẫn đó thể hiện rõ ràng trên người anh ấy.
10
Nhìn anh ấy như vậy, không hiểu sao, tôi thấy đau lòng quá. Rõ ràng là một người lẽ ra phải rạng rỡ, ngập tràn ánh nắng, nhưng nội tâm lại tan nát đến mức không muốn tồn tại trên thế giới này.
Cuối cùng, tôi quyết định đi gặp mẹ anh ấy.
Đó là một người phụ nữ trông rất trẻ trung, quý phái, độ tuổi bốn năm mươi nhưng trên mặt không hề có nếp nhăn. Vừa thấy tôi đến, bà ấy lập tức vẫy tay, cười bảo tôi ngồi xuống.
"Vất vả cho cháu quá, cháu muốn uống gì, đây là thực đơn."
Bà ấy đưa thực đơn qua, tôi xua tay.
"Dạ không cần đâu ạ, cảm ơn cô!"
Thấy tôi xua tay, ánh mắt bà ấy rõ ràng thất vọng đi vài phần, nhưng vẫn lịch sự thu lại thực đơn.
"Đường đột gọi cháu đến, hy vọng không làm phiền hai đứa, chủ yếu là, tối nay cô có chuyến bay rồi, cô sợ lần này về xong, sau này khó có cơ hội quay lại, nên muốn nói chuyện với cháu về chuyện của A Sở trước khi đi."
Tôi lặng lẽ lắng nghe bà ấy bắt đầu kể về câu chuyện của Chu Sở.
Từ nhỏ anh ấy đã là một đứa trẻ rất xuất sắc, đẹp trai, thông minh, là một đứa trẻ được mọi người yêu quý. Đáng tiếc là anh ấy có một gia đình không trọn vẹn. Anh ấy là sản phẩm điển hình của một cuộc hôn nhân sắp đặt.
Cha anh ấy có một bạch nguyệt quang, không yêu mẹ anh ấy.
Hai người họ ly hôn khi Chu Sở mười tuổi. Lúc đó, anh ấy đang trong tuổi nổi loạn, khi biết tin này, ban đầu họ còn chưa nhận ra, sau đó hai ba năm, mới phát hiện tinh thần anh ấy dần dần suy sụp, cho đến năm ngoái, họ mới phát hiện anh ấy mắc bệnh trầm cảm rất nặng.
Bệnh đã đến mức thường xuyên có ý định tự tử.
Thế nhưng người cha ấy hoàn toàn không quan tâm, một lòng bồi dưỡng con riêng.
Khi mẹ anh biết chuyện, là năm thứ ba bà ấy sinh con. Bà ấy muốn đón anh về nhưng anh từ chối, cứ tưởng cuộc đời anh ấy có lẽ sẽ cứ như vậy.
Sau này bà ấy lén lút tìm người điều tra, phát hiện Chu Sở vẫn luôn âm thầm theo dõi tôi. Bà ấy mới biết Chu Sở đã coi tôi như liều thuốc của mình.
Mẹ anh hỏi bác sĩ, bác sĩ nói rằng điều này có lợi cho sự hồi phục của Chu Sở nên bà ấy chưa bao giờ can thiệp, cộng thêm đứa trẻ ở nước ngoài quấy khóc, bà ấy đành quay về.
Cho đến mấy ngày nay, người ở trong nước nói cho bà ấy biết, tôi và Chu Sở xảy ra chuyện, bà ấy mới vội vàng trở về.
Khi thấy Chu Sở bị tôi "chơi xỏ", thực ra bà ấy rất tức giận, nhưng lý trí mách bảo bà ấy không thể nhúng tay vào, nên mãi đến khi hai đứa tôi hòa giải, bà ấy mới dám gửi tin nhắn.
"Vậy nên lần này gọi cháu đến, không vì điều gì khác, cô chỉ muốn khẩn cầu cháu, bất kể sau này tình cảm của hai đứa sẽ đi về đâu, có thể... đừng đẩy nó ra quá xa, cuộc đời này nó đã bị hai chúng ta hủy hoại rồi, nếu như..."
"Cô ơi, cháu xin lỗi vì đã ngắt lời dì, về lời nhờ vả này của cô, cháu có lẽ không thể đồng ý với cô được. Sai lầm của cô và chú không nên do cháu gánh chịu, vì nó không phải do cháu gây ra, nên cháu không đồng ý. Còn về tình cảm giữa cháu và A Sở, đó là chuyện của chúng cháu, cháu sẽ tự mình lo liệu. Nếu cô gọi cháu đến đây chỉ để đổ trách nhiệm làm cha mẹ của cô lên người khác, xin lỗi, cháu không chấp nhận."
Không muốn ở lại nữa, tôi đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Bước ra cửa lớn, lúc này bên ngoài trời vừa đổ mưa như trút nước. Tôi đứng ở cửa, nhìn về phía không xa, Chu Sở đang cầm ô đứng đối diện đường, lòng đầy xót xa.
Vì những bậc phụ huynh vô trách nhiệm, ông trời lại muốn hủy hoại nửa đời của anh ấy, tại sao chứ!
Lỗi lầm của họ, tại sao lại bắt anh ấy phải gánh chịu, anh ấy vô tội đến nhường nào!
Chu Sở, họ không yêu anh, em yêu anh.
Họ không muốn cho anh ánh nắng, em cho.
Em sẽ khiến nửa đời sau của anh sống rực rỡ hơn tất cả bọn họ, tức chết bọn họ!
Tôi dang tay về phía Chu Sở.
Chu Sở ở bên kia vạch kẻ đường, thấy hành động của tôi, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Anh ấy cầm ô, sau khi tất cả các phương tiện dừng lại, không chút do dự mà chạy về phía tôi.
Chúng tôi ôm nhau, giống như tôi từng ôm San San, trao cho anh ấy hơi ấm lớn nhất.
(Hoàn)