Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bất ngờ, anh bóp cằm tôi: “Bé cưng ngoan, em muốn bị phạt thế nào đây, tự em nói đi.”
Đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ, chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng tôi vẫn nhớ rõ ràng: “Chính anh nói em là em gái anh mà, em đâu phải bạn gái anh. Vậy tại sao lại không được bỏ đứa bé?”
Rõ ràng chính anh là người đầu tiên khẳng định tôi là em gái cơ mà.
Vậy tại sao bây giờ lại thành ra như thế này?
Càng nghĩ tôi càng thấy tủi thân, nước mắt trào ra.
Vừa khóc vừa thút thít thì một ông lão đi ngang thấy Tạ Triệt đang ôm tôi khóc.
Ông ân cần an ủi: “Cô bé bị bệnh gì mà khóc dữ vậy? Đừng sợ, bệnh gì rồi cũng sẽ khỏi thôi mà.”
Tiếng khóc của tôi lập tức nghẹn lại, quên mất đây là bệnh viện.
Dù là góc khuất vẫn có thể có người đi ngang.
Tôi lau nước mắt, cúi đầu cảm ơn: “Không có gì đâu ạ, cảm ơn ông.”
Tôi kéo tay áo Tạ Triệt: “Về nhà rồi nói.”
Ông lão vẫn chưa hết lo lắng: “Không sao là tốt rồi, cô bé đừng buồn nữa nhé.”
Tôi gật đầu, cảm ơn ông lần nữa: “Cháu cảm ơn ông ạ.”
14
Về đến xe, cuối cùng cũng trở lại không gian riêng tư.
Tài xế kéo vách ngăn lên, tách biệt hoàn toàn ghế trước và sau.
Tạ Triệt thô bạo kéo tôi ngồi lên đùi anh.
Tôi vùng vẫy trong vô vọng, nỗi tủi thân từ lúc nãy lại dâng lên lần nữa.
Tạ Triệt hôn lên nước mắt tôi, lần này không còn dữ dằn nữa, giọng anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh thương… đừng khóc nữa, ngoan nào.”
Tôi quay đầu đi, không buồn để ý đến anh.
Từ những lời tôi nói trước đó, Tạ Triệt cũng đoán ra được tôi đang do dự điều gì.
Anh vòng tay ôm lấy eo tôi: “Mộc Mộc, anh không có bạn gái. Người anh thích… chính là em.”
Tôi hít hít mũi: “Rõ ràng là anh từng nói em là em gái anh.”
Anh nói câu đó với tôi từ năm tôi 16 tuổi.
Tạ Triệt sở hữu một gương mặt hoàn hảo đến mức khách quan mà nói… đẹp trai quá thể đáng.
Anh lại luôn đối xử với tôi rất tốt.
Hồi học cấp ba, anh hay đưa tôi đến trường, thỉnh thoảng còn cùng tôi đi ăn… Mỗi lần như vậy đều khiến đám bạn xôn xao bàn tán.
Bạn cùng bàn hỏi tôi: “Cái anh đẹp trai hay ăn với cậu là ai thế?”
Tôi vừa gặm nắp bút vừa đáp: “Là anh tớ.”
“Nghĩa là anh ruột á hả?”
Tôi viết đại một căn bậc hai của ba vào bài, đầu không thèm ngẩng lên: “Không phải, là anh cùng cha khác mẹ, kiểu gia đình tái hôn ấy.”
Tính đến thời điểm đó, tôi vẫn chưa có suy nghĩ gì đặc biệt với Tạ Triệt.
Cho đến một ngày… con nhỏ cùng bàn đầy lòng "tà ý" chia sẻ cho tôi bộ truyện yêu thích của nó.
Tên truyện có hậu tố: (1V1, giả luân lý).
Lúc ấy tôi đã thấy hơi sai sai.
Tôi cũng hay đọc truyện nhưng rất ít khi thấy truyện nào ghi rõ "1V1" ngay trên tiêu đề như thế.
Tối hôm đó vì tò mò nên tôi mở file truyện lên đọc thử.
Kết quả… thế giới quan của tôi lập tức được mở rộng.
Con người khi chưa đủ trưởng thành, thật sự rất dễ bị ảnh hưởng.
Ví dụ như hôm sau, tôi nhìn Tạ Triệt thế nào cũng thấy... kỳ kỳ.
Vì cảm thấy lạ lạ nên tôi bắt đầu quan sát anh kỹ hơn.
Ừm, tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, các ngón tay thon dài.
Anh có tám múi cơ bụng, mỗi lần luyện tập trong phòng gym tiện tay vén áo lên, là cơ bụng săn chắc kia cứ thế mà đập vào mắt.
Lúc anh cúi đầu giảng bài cho tôi, hàng lông mi khẽ rung như cánh bướm đang vỗ nhẹ.
Tạ Triệt nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: “Hiểu chưa?”
Anh nói cái gì mà đường phụ, rồi parabol các kiểu… tôi nghe chẳng vào chữ nào! Toàn tâm toàn ý chỉ mải ngắm anh thôi.
Tôi cúi đầu nhỏ giọng: “Không hiểu…”
Tạ Triệt lại giảng lại lần nữa… nhưng lần này tôi vẫn không hiểu.
Đầu óc toàn là chất giọng trầm thấp và quyến rũ dễ nghe của anh, trời ơi, tôi đúng là kiểu "nghiện giọng nói".
“Hiểu chưa? Làm lại cho anh xem nào.”
Tôi: …
Không hiểu thật mà.
Tôi và câu hỏi khó trong đề thi mắt to trừng mắt nhỏ.
Tạ Triệt nhắc tôi: “Tập trung nào, đừng có lơ đãng. Anh nói lần cuối đấy, không hiểu thì tuần này không có tiền tiêu vặt đâu.”
Tôi lập tức chấn chỉnh lại tinh thần. Vì tiền tiêu vặt, phải cố thôi.
Cuối cùng cũng làm được một nửa, mặc dù vẫn lơ mơ.
Tôi rầu rĩ cúi đầu.
Tạ Triệt xoa đầu tôi: “Bé cưng giỏi lắm rồi, đừng nản. Là do đề khó thôi.”
Chết thật thấy. Đừng có gọi tôi là "bé cưng" như thế chứ!
Trong đầu tôi toàn là… mấy thứ đen tối mất rồi!
15
Tạ Triệt lớn hơn tôi 4 tuổi, mà tôi thì lại không giỏi che giấu cảm xúc nên hễ có gì kỳ lạ là bị anh nhìn thấu ngay lập tức.
Một cuối tuần nọ, sau khi làm xong bài tập thì anh dẫn tôi ra ngoài chơi. Chúng tôi đến công viên giải trí trong thành phố.
Chơi đến điên cuồng một vòng, Tạ Triệt mua cho tôi bóng bay và thú nhồi bông — mấy thứ vốn chỉ trẻ con mới thích ấy.
Tôi cũng chẳng hiểu lúc đó mình nghĩ gì nữa, như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi anh: “Anh, sao anh tốt với em quá vậy?”
Dường như anh đã sớm chờ câu hỏi này.
Anh đáp: “Mộc Mộc là em gái anh mà, trong mắt anh thì em mãi là cô bé chưa lớn như xưa. Anh không tốt với em thì còn tốt với ai được nữa?”
Lúc đó tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng… nhưng lại không nói được rõ ràng là gì.
Tối đến, tôi phát hiện điện thoại mình có người đã động qua.
Nhìn qua thì không ai xem lén gì riêng tư, nhưng có một thứ đã bị xóa.
Chính là tập truyện có hậu tố (1V1, giả luân lý) kia.
Tôi ôm mặt vùi đầu vào chăn, không cần đoán cũng biết là ai làm chuyện đó.
Tâm tư dành cho Tạ Triệt kéo dài nửa vời suốt một năm. Nhưng đến lớp 12, áp lực học hành căng thẳng đến mức tôi không còn tâm trí để nghĩ ngợi linh tinh nữa.
Trong mắt tôi lúc ấy, Tạ Triệt không còn là "anh trai" cũng không còn là hình bóng để tôi thầm mến nữa.
Anh chỉ là một gia sư miễn phí, siêu hữu dụng.
Không gì quan trọng hơn việc học.
Sau này khi lên đại học rồi, tiếp xúc đủ loại người thì tôi cũng trưởng thành hơn, đầu óc không còn non nớt dễ bị mấy quyển truyện ảnh hưởng như trước.
Cuối cùng, tôi cũng trở lại "vị trí ban đầu", xem anh thực sự như một người anh trai.
Thế nhưng... chính người anh trai này lại đột nhiên lạnh nhạt với tôi.
Chắc là từ sau lần tham gia buổi sinh hoạt của câu lạc bộ.
Hôm ấy đang chơi trò chơi, tôi bốc trúng thẻ "thử thách".
Nội dung là: “Nói ‘Tôi thích bạn’ với người khác giới đầu tiên bên tay trái.”
Người bên tay trái tôi… lại chính là Tạ Triệt.
Vì là buổi sinh hoạt chung, mọi người đều quen nhau cả. Bạn bè, người yêu dắt đi cùng cũng không phải lần đầu gặp.
Thử thách này cũng chẳng quá đáng gì, mà từ chối thì lại phải uống nước ép khổ qua… làm thế càng khiến người ta nghi ngờ.
Ai cũng biết Tạ Triệt là anh tôi, thế là có người hùa theo: “Lương Mộc, cậu đúng là may mắn ghê, vừa hay là nói với người bên trái! Tớ muốn xem cậu nói với người bên phải kia kìa~”
Người ngồi bên phải tôi là hội trưởng câu lạc bộ.
Hội trưởng vừa cười vừa mắng: “Cái đồ nhiều chuyện này, chỉ pha trò là giỏi!”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Không hiểu sao, tôi bỗng thấy hồi hộp lạ kỳ.
Ký ức về mối tình đơn phương ngốc nghếch hồi cấp ba bỗng nhiên ùa về.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, tôi nói với Tạ Triệt: “Em thích anh.”
Tạ Triệt đáp lại: “Anh cũng thích em.”
“Eo ơi, tình anh em sâu đậm quá chừng, chán phèo! Tôi muốn xem thù hận tình sâu cơ!”
Cả nhóm nhanh chóng chuyển sang vòng chơi tiếp theo.
Còn tôi thì vẫn đờ đẫn nhìn góc nghiêng của Tạ Triệt.
Tạ Triệt quay sang nhìn tôi: “Em gái à, chơi game thì tập trung một chút.”
Lại gọi tôi là em gái.
Anh rất ít khi gọi tôi như vậy.
Tôi vội gom hết đống suy nghĩ lộn xộn, vo tròn lại nhét vào góc lòng, tiếp tục làm một “em gái ngoan ngoãn”.
Rồi thì… Sự cố xảy ra.
Nếu không mang chút tâm tư lệch lạc thì khi tỉnh dậy phát hiện mình và “anh trai” ngủ cùng giường, chắc tôi sẽ sợ đến phát khóc mất.
Chứ nào có giống tôi… còn vì che giấu mà mặc kệ cho mọi chuyện đi xa thêm một bước.
Mãi đến gần đây tôi mới nhận ra, cái tâm tư rối ren từ thời cấp ba ấy, tưởng là đã bị mình đè xuống, thật ra vẫn cứ âm ỉ ngoi lên.
Tôi tưởng mình đã dứt bỏ được rồi, hóa ra là vẫn chưa.
Thế nhưng… anh lại nói anh có bạn gái.
Vậy tôi… phải làm một người em gái đúng nghĩa sao?