Thái Tử Gia Hai Tệ - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Em trai tôi mua một chuỗi Phật châu ở cửa hàng hai tệ, về đến nhà thì cứ khăng khăng nói mình là thái tử gia kinh thành.

 

Bố mẹ vừa định đánh nó, thì tôi lại thấy dòng chữ bình luận lướt qua.

 

[Thằng bé thật sự không nói bừa đâu, năm đó ở bệnh viện, mẹ cô đã lén tráo con của hai nhà Cố và Giang, thằng bé mới là con ruột của nhà họ Cố ở kinh thành.]

 

[Nhà họ Cố đến giờ vẫn không biết gì, giá mà nữ chính có thể thấy những dòng chữ này, dắt em trai đi nhận thân thì tốt biết mấy.]

 

Người cha nghiện cờ bạc, người mẹ say xỉn, tôi thì tan vỡ.

 

Còn em trai tôi là thái tử gia của kinh thành.

 

Lần này, trước khi cái tát rơi xuống, tôi đã kéo em trai ra phía sau che chở cho nó.

 

1.

 

Mẹ tôi năm mươi tuổi rồi vẫn cố đẻ con thứ hai, một đứa con trai.

 

Trước khi sinh Giang Sách An, bà ta đến chùa cầu nguyện, nếu là con trai, bà ta sẽ dốc hết mọi thứ, dành trọn tình yêu cho nó.

 

Nhưng sau khi liều mạng sinh ra em trai Giang Sách An, suýt nữa mất máu mà chết, thì bà ta như biến thành một người khác.

 

Vừa từ bệnh viện trở về đã vứt thẳng Giang Sách An cho tôi, ra lệnh cho tôi, chỉ cần không nuôi nó chết thì muốn làm gì cũng được.

 

Lúc đó tôi vừa mới vào cấp ba, đầu đầy sự thắc mắc, đây chẳng phải là đứa con trai mà bà ta liều mạng để sinh ra sao?

 

Tại sao sinh rồi lại không nuôi?

 

Mẹ tôi đá vào bụng tôi một cái, bảo tôi đừng có nhiều lời vô ích.

 

Tôi nén cơn đau dữ dội, ánh mắt đầy căm hận nhìn về phía đứa con mà họ sinh ra.

 

Tại sao! Tại sao lại bắt tôi phải nuôi nó!

 

Tối hôm đó, khi mẹ giao Giang Sách An cho tôi, tôi ôm nó chạy ra bờ sông.

 

Tôi đứng bên bờ sông suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn ôm nó quay về.

 

Giang Sách An có lỗi gì chứ? Đến với gia đình này đâu phải lựa chọn của nó.

 

Giang Sách An còn nhỏ như vậy, mẹ tôi Lâm Tú Tinh lại không cho nó ăn uống.

 

Tôi sợ nó chết đói, đành phải trích tiền tiêu vặt từ công việc làm thêm mỗi ngày để mua hai chai sữa bò rẻ nhất cho nó uống.

 

May mà Giang Sách An có chí, mỗi ngày hai chai sữa bò loại rẻ nhất cũng đủ để nó sống sót.

 

Giang Sách An không được đi mẫu giáo, đến khi tới tuổi vào tiểu học thì tôi đã học đại học rồi.

 

Bố tôi Giang Diên nghiện cờ bạc, mẹ tôi Lâm Tú Tinh nghiện rượu.

 

Bọn họ thua bạc, uống say thì sẽ đánh tôi và Giang Sách An.

 

Ban đầu Giang Sách An còn chống trả, nhưng càng phản kháng thì Giang Diên và Lâm Tú Tinh lại đánh càng dữ hơn.

 

Tôi truyền kinh nghiệm cho nó, bảo nó đừng đánh trả, để Giang Diên và Lâm Tú Tinh đánh cho đã, thì tự nhiên sẽ dừng lại.

 

Ngày lên đại học, tôi có chút không nỡ rời xa Giang Sách An.

 

Tôi nói với nó, chị có thể sẽ rất ít khi về nhà.

 

Tôi không đủ khả năng đưa nó đi, bố mẹ cũng không bao giờ cho nó đi theo tôi.

 

Bảo nó ráng chịu thêm vài năm, đến khi đến tuổi vào đại học thì đừng bao giờ quay về ngôi nhà này nữa.

 

Nhưng tôi không ngờ, bố mẹ vốn không cho Giang Sách An đi học tiểu học, cũng không định cho nó đi học gì cả.

 

Nhiều năm qua tôi luôn không hiểu nổi, bố mẹ đã khát khao có một đứa con trai đến vậy, vì sao sau khi sinh ra Giang Sách An lại đối xử với nó còn tệ hơn cả với tôi?

 

Tất cả bí mật đều được vén màn hoàn toàn vào ngày tôi trở về nhà vào kì nghỉ hè năm ba.

 

Lúc tôi về đến nhà, Giang Sách An đang giơ chuỗi hạt mua ở cửa hàng hai tệ, hét to:

 

“Ông chủ nói đây là chuỗi hạt mà thái tử gia kinh thành từng đeo, đeo lên là sẽ trở thành thái tử gia luôn!”

 

Lời còn chưa dứt, Lâm Tú Tinh đã từ trong phòng xông ra.

 

“Mày nói cái gì! Thái tử gia kinh thành cái gì chứ!”

 

Bà ta còn giận dữ hơn mọi lần, giật mạnh chuỗi hạt trong tay Giang Sách An làm nó đứt tung.

 

“Hai tệ mày lấy ở đâu? Có phải ăn trộm tiền của tao không?”

 

Chuỗi hạt văng tung toé khắp sàn, Giang Sách An khóc to:

 

“Con không ăn trộm, đây là tiền con nhặt chai lọ bán mà có mà!”

 

“Đừng đánh con, con sẽ không mua nữa, cũng không nói mình là thái tử gia gì đó nữa đâu.”

 

Tôi thấy quá quen rồi, yên lặng kéo vali về phòng.

 

Khi chuẩn bị đóng cửa phòng lại, trước mắt tôi lướt qua từng dòng bình luận:

 

[Thằng bé thật sự không nói bừa đâu, năm đó ở bệnh viện, mẹ cô đã lén tráo con của hai nhà Cố và Giang, nó mới là con ruột của nhà họ Cố ở kinh thành.]

 

[Nhà họ Cố đến giờ vẫn chưa biết gì, giá mà nữ chính có thể nhìn thấy những dòng chữ này, dẫn em trai đi nhận thân thì tốt biết mấy.]

 

Tôi sững sờ tại chỗ.

 

Thì ra Giang Sách An không phải là con ruột của bố mẹ, bảo sao từ khi trở về từ bệnh viện, tính tình bọn họ thay đổi hẳn.

 

Nếu đúng như lời dòng chữ nói, nếu tôi có thể dẫn Giang Sách An quay về nhà họ Cố, thì cuộc đời bi kịch của tôi và nó, sẽ hoàn toàn thay đổi.

 

Người bố nghiện cờ bạc, người mẹ say xỉn, tôi thì tan vỡ, còn em trai là thái tử gia của giới quyền quý kinh thành.

 

Lần này, trước khi cái tát rơi xuống, tôi đã kéo Giang Sách An ra phía sau che chở cho nó.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo