Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5.
Hai ngày sau, một người đàn ông xưng là quản gia nhà họ Cố gọi điện cho tôi.
Ông ta nói đã xem hồ sơ đăng ký của tôi, rất hài lòng với trình độ học vấn của tôi.
Nhưng vẫn cần gặp mặt, phỏng vấn trực tiếp.
Ban đầu quản gia nói sẽ cho người đến đón tôi, nhưng tôi sợ làm phiền đến Lâm Tú Tinh nên đã từ chối.
Chuyển ba chuyến xe buýt, tốn mất một tiếng rưỡi, cuối cùng tôi cũng đến trước khu biệt thự nhà họ Cố.
Xe của nhà họ Cố đã đợi tôi ở bến xe buýt từ lâu, tôi vội vã chạy lên xe.
Trong xe, một giọng nói non nớt vang lên đầy châm chọc:
“Cô giáo nhà nghèo ngồi xe buýt tới hả? Bảo sao chậm vậy!”
Tôi nhìn kỹ, ánh mắt rơi vào người vừa phát ra tiếng.
Nhìn một cái, tôi nhận ra ngay.
Chính là con trai duy nhất của Tập đoàn Cố thị, thái tử gia của giới thượng lưu kinh thành.
Và cũng là… Con ruột của Lâm Tú Tinh.
Tôi cười gượng gạo:
“Xin lỗi, nhà ở xa quá, phải đổi mấy chuyến xe mới tới được đây.”
Thấy tôi xin lỗi trước, người đàn ông ngồi ghế lái mới lên tiếng.
“Hạc Sâm, không được vô lễ với cô giáo.”
Thì ra nó tên là Hạc Sâm, Cố Hạc Sâm.
Cái tên vốn thuộc về Giang Sách An, nghe cũng khá hay đấy.
Cố Hạc Sâm liếc tôi đầy vẻ khinh bỉ, hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn không có ý định xin lỗi.
Tôi nhìn về phía ghế lái chính, muốn nhìn rõ mặt người đàn ông, xác định xem ông ta có phải cha ruột của Giang Sách An hay không.
Như thể cảm nhận được ánh nhìn của tôi, người đàn ông lái xe chủ động quay đầu lại:
“Tôi là quản gia Lưu của nhà họ Cố, mọi chuyện liên quan đến thiếu gia đều do tôi toàn quyền phụ trách.”
Thì ra chỉ là quản gia, nỗi thất vọng trong mắt tôi không giấu được.
Chuyện của Cố Hạc Sâm đều do quản gia lo liệu, vậy thì tôi rất khó tiếp cận cha mẹ của cậu ta.
Chuyện tráo con sáu năm trước, làm sao để nói cho vợ chồng nhà họ Cố biết, vẫn phải lên kế hoạch lâu dài.
Tôi vẫn đang suy nghĩ thì xe đã dừng trong gara dưới tầng hầm nhà họ Cố.
Cố Hạc Sâm thản nhiên xuống xe, dẫn tôi và quản gia đi thang máy trong gara lên tầng hai.
Tầng hai có một phòng sách rất lớn, quản gia giới thiệu đây là nơi tôi sẽ dạy bổ túc cho Cố Hạc Sâm.
Trong lúc quản gia đang giới thiệu, Cố Hạc Sâm đã nằm dài trên sofa, cầm iPad đời mới xem video hài nhảm.
Tôi quan sát một vòng căn phòng, trần nhà treo đèn chùm cầu kỳ, tường treo tranh danh họa tinh xảo, lộng lẫy đến cực độ.
Không thể không nói, Lâm Tú Tinh thật biết chọn vận mệnh cho con trai.
Dám nghịch thiên đổi mệnh như vậy, bà ta đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất.
Sau khi quản gia giới thiệu xong nội dung cần bổ túc cho Cố Hạc Sâm, ông ta hỏi tôi có thắc mắc gì không.
Tôi lắc đầu tỏ ý không có, ông ta nhìn sang Cố Hạc Sâm.
“Thiếu gia, cậu có hài lòng với gia sư này không?”
Cố Hạc Sâm cuối cùng cũng đặt iPad xuống, liếc nhìn tôi.
“Không ngờ vẫn có người không sợ chết, dám tới làm gia sư của tôi.”
“Nhưng ai tới cũng vậy thôi.”
“Cuối cùng cũng sẽ bị tôi hành cho bỏ chạy.”
Nghe cậu ta nói những lời không hề kiêng dè ai này, tôi thật sự kinh ngạc.
Không khỏi cảm thán, đúng là Cố Hạc Sâm đã thừa hưởng toàn bộ gene tệ hại của Giang Diên và Lâm Tú Tinh.
Quản gia dường như đã quá quen với kiểu phát ngôn này.
“Nếu thiếu gia thấy không có vấn đề gì, vậy thì ngày mai chính thức bắt đầu dạy nhé.”
“Được.”, tôi đáp lại, rồi ngập ngừng một chút: “Tôi còn một yêu cầu.”
Quản gia ra hiệu cho tôi nói.
“Tiền công có thể trả theo ngày được không?”
“Tôi... Tôi thật sự rất cần tiền.”
Cố Hạc Sâm liền bật cười:
“Cô là người nghèo nhất mà tôi từng gặp.”
“Chú Lưu, trả cho cô ta theo ngày đi.”
6.
Ba ngày đầu dạy kèm cho Cố Hạc Sâm, tôi cảm thấy vẫn còn bình thường.
Ngoài việc không nghe giảng, cậu ta không làm gì quá đáng với tôi.
Và tôi cũng thành công lấy được tóc của cậu ta, dùng tiền lương theo ngày gửi đến cơ quan giám định ADN để kiểm tra.
Ngày nhận được kết quả giám định ADN giữa Cố Hạc Sâm và Lâm Tú Tinh, tôi nhìn thấy trên giấy ghi rõ:
Dựa vào kết quả phân tích ADN, xác nhận Lâm Tú Tinh là mẹ ruột của Cố Hạc Sâm.
Cảm giác như tôi đã thành công được nửa đường.
Bây giờ, chỉ cần tìm cơ hội gặp vợ chồng nhà họ Cố, đưa cho họ bản giám định này, là hoàn toàn thành công.
Khi tôi vừa về đến nhà và giấu bản giám định đi, Lâm Tú Tinh đã xông vào phòng tôi.
Bà ta túm tôi kéo dậy, đập đầu tôi vào tường.
"Hôm nay mày đã đi đâu?"
Tôi bị cú đập bất ngờ làm choáng váng, ngây ra một lúc rồi không nói gì.
"Đừng tưởng tao không biết, tao đã theo dõi mày mấy ngày rồi!"
Lâm Tú Tinh theo dõi tôi sao?
Nghĩ đến bản giám định đang được giấu dưới giường, tim tôi bỗng muốn giật thót lên cổ họng.
Liệu bà ta có thấy tôi ra khỏi cơ quan giám định ADN không?
Xong rồi, tất cả coi như xong rồi.
Nếu Lâm Tú Tinh biết tôi đã biết chuyện bà ta đổi con.
Để bảo vệ tương lai của con trai, bà ta chẳng có lý do gì không làm ra chuyện ám hại tôi.
"Không nói gì đúng không! Tao đã thấy mày vào biệt thự nhà họ Cố, ở đó hai tiếng rồi mới ra!"
"Vậy mày nói đi! Mày vào nhà họ Cố làm gì?"
Khoan đã, Lâm Tú Tinh sao lại biết đó là biệt thự nhà họ Cố?
Và bà ta không hề nhắc đến việc tôi đến cơ quan giám định ADN.
Có lẽ vẫn còn cơ hội.
Tôi vội vàng giả ngu: "Tất nhiên là con đến dạy kèm cho tiểu thiếu gia nhà họ Cố rồi!"
"Tuần trước tôi thấy trong nhóm tìm gia sư, 1000 tệ một giờ, tôi mới đăng ký."
Lâm Tú Tinh bình tĩnh lại, buông tay đang kéo áo tôi.
"Mày nói mày đi làm gia sư cho nhà họ Cố?"
Bà ta nhìn tôi chằm chằm, giọng nói lộ ra một chút mong chờ:
"Vậy mày có gặp tiểu thiếu gia nhà họ Cố không?"
Tôi xoa xoa đầu đau nhức: "Con đi dạy kèm cho tiểu thiếu gia nhà họ Cố, mẹ nói xem con có gặp hay không?"
Khi nghe nói về con trai ruột của mình, Lâm Tú Tinh như mất hết lý trí, điên cuồng hỏi tôi về mọi chuyện liên quan đến Cố Hạc Sâm.
Từ chuyện học hành của Cố Hạc Sâm, đến việc cậu ta mỗi ngày uống mấy cốc nước.
Có thể hỏi tận tình như vậy, ngoài mẹ ruột thì còn ai nữa?
Tôi lẳng lặng mở điện thoại ghi âm, ghi lại bằng chứng này.
Hơn nữa, Lâm Tú Tinh nóng vội muốn tìm hiểu về Cố Hạc Sâm như vậy, có lẽ trong suốt những năm qua, bà ta chưa bao giờ gặp con trai mình.
Không có bà mẹ nào chịu đựng được việc không gặp con ruột trong nhiều năm, trừ khi bà ta không có cơ hội gặp con.
Một khi có cơ hội, nhất định sẽ nắm bắt.
Quả thật, đến cuối cùng, Lâm Tú Tinh cuối cùng đã lên tiếng.
"Minh Ca, lần sau mày đi dạy kèm ở nhà họ Cố, có thể dẫn tao đi cùng không?"
Lúc này bà ta có vẻ rất khiêm nhường, giọng nói cũng lộ ra chút cầu xin.
Lâm Tú Tinh, vì nhớ con mà mất hết lý trí, căn bản không nghĩ đến việc yêu cầu này là quá vô lý, bà ta chỉ muốn gặp con trai mình.