Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn rõ vết thương của con mèo, tôi không khỏi bị sốc, che miệng lại.
Chân của con mèo bị gãy hoàn toàn, móng vuốt bị lôi ra hết, thật kinh khủng.
Ai lại độc ác như vậy!
Nếu con mèo này là của nhà họ Cố, thì kẻ hành hạ nó chỉ có thể là Cố Hạc Sâm.
Không trách được Cố Hạc Sâm chưa làm gì tôi, hóa ra là tất cả sự chú ý của cậu ta đều dồn vào con mèo.
Tôi nhẹ nhàng vỗ đầu con mèo, thở dài:
“Xin lỗi mèo con, tôi không có cách nào giúp em được.”
“Nếu Cố Hạc Sâm biết tôi đã phát hiện ra chuyện cậu ta hành hạ mèo, có lẽ tôi sẽ mất luôn công việc này.”
“Nhưng tôi sẽ sớm phơi bày thân phận thật sự của Cố Hạc Sâm, lúc đó em sẽ không phải chịu đựng như vậy nữa.”
Tiếng nói của bà giúp việc đã vang lên, tôi vội vã rời khỏi sân sau, quay lại nhà vệ sinh.
Tôi giả vờ vừa đi từ nhà vệ sinh ra và quay lại phòng sách trên tầng hai.
Thấy tôi quay lại, Lâm Tú Tinh lập tức rút lui khỏi phòng sách, tiếp tục dọn dẹp các phòng khác trên tầng hai.
Tôi lặng lẽ thu camera ẩn lại, tiếp tục dạy Cố Hạc Sâm.
Cố Hạc Sâm có vẻ hơi lạ, thường ngày khi học, cậu ta không phải phản bác hay chế giễu tôi thì là lườm tôi, nhưng hôm nay cậu ta lại thỉnh thoảng phát ra tiếng cười kỳ lạ.
Tôi lấy gương ra soi mặt mình, không thấy gì bất thường.
Thật là kỳ lạ, Cố Hạc Sâm rốt cuộc đang cười cái gì?
Mãi đến một giờ sau, giờ học kết thúc.
Tôi định đứng dậy thì phát hiện quần mình bị dính chặt vào ghế, mới hiểu ra nụ cười của cậu ta có ý gì.
Thấy tôi lúng túng, Cố Hạc Sâm cười ha hả:
“Không đứng dậy được rồi, cô giáo nghèo không đứng dậy được rồi!”
“Cần tôi giúp không?”
Cậu ta nói rồi kéo mạnh tôi.
Cả người tôi cùng ghế đứng lên.
Cố Hạc Sâm thấy vậy lại cười lăn lộn, cầm chiếc iPad của mình lên.
“Cô giáo nghèo, tôi quay video rồi đăng lên mạng, chắc chắn cô sẽ nổi tiếng!”
Tôi lảo đảo bước về phía trước định ngăn cản cậu ta, nhưng mỗi bước tôi đi cậu ta lại lùi một bước.
Bị ghế hạn chế hành động, tôi hoàn toàn không thể ngăn cản được hành động của Cố Hạc Sâm.
Nghe thấy tiếng động, Lâm Tú Tinh vội vàng chạy vào.
Bà ta hoàn toàn phớt lờ chiếc ghế dính ở mông tôi, nghĩ rằng tôi đang đuổi theo muốn đánh con trai bà ta.
“Giang Minh Ca! Mày làm gì đấy!”
“Mày định làm gì với tiểu thiếu gia?”
Tôi chưa kịp giải thích, cây chổi của Lâm Tú Tinh đã đánh vào lưng tôi.
Tôi đau đến mức không thể đứng thẳng người, Cố Hạc Sâm vẫn đứng bên cạnh chế giễu:
“Mẹ cô đánh cô rồi đấy, mẹ cô đứng về phía tôi, cô có thể làm được gì nào?”
Lâm Tú Tinh hoảng hốt, quay quanh Cố Hạc Sâm nhìn trái nhìn phải:
“Cố thiếu gi, Giang Minh Ca có làm cậu bị thương không?”
Cố Hạc Sâm cất iPad đi, nâng mày:
“Bà yên tâm, cô ta không dám làm tôi bị thương đâu.”
“Vậy thì tốt rồi.”
“Hôm nay nó đã làm phiền cậu, về tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại nó!”
Tôi chỉ vào chiếc ghế dính trên mông mình:
“Cậu ta bôi keo lên ghế, làm con thành thế này, sao lại là con làm phiền cậu ta?”
Lâm Tú Tinh đâu có quan tâm, bà sợ tôi lại gây chuyện, kéo tôi chạy xuống dưới.
“Được rồi, đừng gây chuyện ở nhà họ Cố nữa, để người khác cười chê.”
“Chỉ là quần bị dính keo thôi, tao sẽ giúp mày gỡ ra, không cần phải làm to chuyện như vậy.”
Tôi nắm chặt tay, quyết định nhịn thêm lần cuối.
8.
Về đến nhà, Giang Sách An 6 tuổi đã nấu xong bữa tối.
Tạp dề vẫn chưa kịp cởi, nó vội vàng chạy tới phía tôi.
"Chị ơi, sao chị lại dính một cái ghế vào mông vậy?"
"Người nhà họ Cố đã bắt nạt chị phải không?"
Câu nói của Giang Sách An vừa mới thốt ra, cái tát của Lâm Tú Tinh đã giáng lên mặt nó.
"Lắm mồm!"
"Làm sao mà nhà họ Cố lại bắt nạt chị mày được? Chỉ là đang đùa với chị mày thôi."
Tôi xoa đầu Giang Sách An, ra hiệu cho nó rằng tôi không sao.
Lâm Tú Tinh đã ngồi xuống bàn ăn và ăn uống thỏa thích, hoàn toàn không có ý định giúp tôi xử lý chuyện keo dính trên ghế.
Sau khi thay xong quần, tôi gọi Giang Sách An vào phòng, lấy ra chiếc hamburger mà tôi đã bí mật mua cho nó từ trong túi.
Nhìn cảnh Giang Sách An ăn uống như hổ đói, ngay cả những mảnh vụn trong bao bì cũng không bỏ sót.
Lại nhớ đến chuyện ở nhà họ Cố, Cố Hạc Sâm đã đổ hết những quả anh đào nhập khẩu xuống đất, dùng chân đạp nát từng quả, coi đó là trò chơi.
Vào lúc 8 giờ tối, Lâm Tú Tinh đi uống rượu, Giang Diên thì làm thêm ca ở nhà máy, còn Giang Sách An đã ngủ.
Tôi lén lút lấy chiếc camera giấu trong ba lô, kết nối với điện thoại, xem trong khoảng thời gian tôi vắng mặt, liệu Lâm Tú Tinh có làm gì với Cố Hạc Sâm không.
Trong video, Lâm Tú Tinh đứng cạnh Cố Hạc Sâm lau bàn, thi thoảng nhìn về phía Cố Hạc Sâm, ánh mắt đầy sự dịu dàng.
Chỉ có những đứa trẻ không được yêu thương và những bà mẹ yêu con mới hiểu được ánh mắt ấy.
Đây là điều tôi chưa từng thấy ở Lâm Tú Tinh.
Lần đầu tiên tôi thấy ánh sáng của tình mẹ trong bà ta.
Không biết từ lúc nào, nước mắt đã rơi xuống má tôi.
Tôi đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, rồi nhắn tin cho quản gia nhà họ Cố:
[Quản gia Lưu, tôi có một vài vấn đề về việc học của Hạc Sâm muốn trao đổi với bố mẹ của Hạc Sâm, không biết khi nào họ có thời gian gặp mặt?]
Quản gia nhanh chóng trả lời:
[Bố mẹ thiếu gia hiện đang công tác ở nước ngoài, sớm nhất cũng phải đến cuối năm mới về nước.]
[Nếu có vấn đề gì về giáo dục thiếu gia, cô có thể trực tiếp trao đổi với tôi, thiếu gia từ nhỏ đã do tôi chăm sóc, trao đổi với tôi cũng giống như với họ.]
Tôi hít một hơi thật sâu, cuối năm mới có thể gặp được bố mẹ Cố Hạc Sâm.
Liệu tôi có thể làm gia sư đến lúc đó hay không còn là một câu hỏi.
Còn giao tiếp với quản gia thì có ích gì? Ông ta đã sống với Cố Hạc Sâm bao nhiêu năm rồi, sao lại đứng về phía tôi được cơ chứ?
Không được, tôi phải nghĩ cách để bố mẹ Cố Hạc Sâm quay lại nước, tự tay thông báo cho họ chuyện này.