Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tô Di." Cậu ta đột nhiên gọi tôi.
Đây là lần đầu tiên cậu ta gọi tên tôi, cảm giác thật kỳ lạ.
"Gì thế?"
"Chị..." Cậu ta dừng một chút, "dự định bao nhiêu tuổi kết hôn?"
Tim tôi hẫng một nhịp, "Chưa nghĩ đến."
"Vậy thì nghĩ đi."
"Tôi..." Thần bí quá, tôi làm sao mà nghĩ ra ngay được, hôn nhân đâu phải nói kết là kết, huống hồ tôi còn chưa có bạn trai.
"Hỏi chị đấy." Cậu ta thúc giục.
Phiền chết đi được.
"26 đi." Tôi nói bừa một độ tuổi, cho qua chuyện.
Người cậu ta rõ ràng cứng lại, sau đó có chút không vui, "Sao chị lại tùy tiện như vậy."
Tôi tùy tiện chỗ nào?
"Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, tùy tiện chỗ nào chứ, 26 tuổi kết hôn, 27 tuổi sinh con, 30 tuổi sinh đứa thứ hai, không phải quy trình này sao? Trẻ con như cậu thì biết gì."
Lý thuyết này của mẹ tôi đã ăn sâu vào lòng người, tôi thuộc làu làu.
"Không thể... thay đổi một chút sao?" Cậu ta lại hỏi.
"Thay đổi làm gì?" Thật khó hiểu.
"Bây giờ chị còn chưa có bạn trai, công việc cũng không ổn định, bản thân còn chưa trưởng thành, sớm quá..." Cậu ta ấp úng, nói năng vô logic đã đành, còn chọc vào chỗ đau của tôi.
Tôi lập tức không chịu nổi nữa.
"Sao lại không ổn định, tôi tự kiếm tiền đủ dùng, bạn trai cũng sắp có rồi." Tôi không phục, một đứa nhóc con mà còn dám chỉ trỏ cuộc đời tôi à?
"Chị thích loại người như anh ta à?" Cậu ta chắc là đang nói đến Lâm Phong.
"Cũng được, công việc anh ấy tốt, người cũng tốt, trông cũng đẹp trai..."
"Đến rồi." Tôi còn chưa nói xong, cậu ta đã quát tôi, bảo tôi xuống, tôi đã chọc giận cậu ta ở đâu?
May mà đã leo lên tầng 10 rồi, coi như cậu ta còn một chút lương tâm.
"Cảm ơn." Tôi chỉnh lại váy, quay người định đi.
Nhớ ra điều gì, tôi lại quay người hỏi cậu ta: "Có cần tôi giúp cậu dọn hành lý không?"
Tôi thề là tôi hoàn toàn vì thấy cậu ta cõng tôi lên mệt quá, muốn bù đắp cho cậu ta.
Kết quả, tôi chỉ nhận lại một ánh mắt hung dữ.
"Không cần."
Nói xong, cậu ta đi trước tôi một bước, mở cửa, hoàn toàn không để ý đến tôi còn ở phía sau, không chút phong độ lịch lãm mà tự mình vào nhà trước.
Thật vô lễ.
Tôi ngẩn người tại chỗ, thực ra lúc cậu ta hỏi tôi thích loại người nào, trong đầu tôi lại lóe lên tên của cậu ta.
Kết quả này khiến chính tôi cũng giật mình.
Nói ra, chắc chắn sẽ bị cậu ta cười nhạo. Tôi thở dài một tiếng.
24
Tối về, tôi muốn gửi một tin nhắn cho Lâm Phong để giải thích.
Nhưng cầm điện thoại nửa ngày, lại không biết bắt đầu từ đâu, dứt khoát không gửi gì cả.
Tôi cuộn mình trên sofa phòng khách, muốn xem Giang Tử Thanh đã bắt đầu dọn dẹp chưa.
Kết quả là không hề.
Cả đêm mơ màng suy nghĩ rất nhiều chuyện, tôi cuối cùng cũng hiểu ra một điều: tôi khá là không nỡ xa cậu ấy.
Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm chuẩn bị tiễn cậu ta, kết quả, bố tôi nói một câu, "Dậy muộn thế, máy bay của nó cất cánh từ lâu rồi."
Tôi đứng ngẩn ra đó, lòng trống rỗng.
"Sáng nay sếp của bố đích thân đến đón đấy." Bố tôi nói câu này mắt sáng rực.
"Ồ, chúc mừng bố."
"Lúc nó đi còn dặn chúng ta đừng đánh thức con, thằng nhóc này trông không đứng đắn mà cũng chu đáo phết, biết con thích ngủ nướng." Mẹ tôi nở nụ cười như mẹ vợ.
"Đừng có mơ, muốn có con trai đẹp như vậy thì tự đi mà đẻ."
"Thì con tìm một người về cho mẹ đi, cái cậu Lâm Phong kia hai đứa nói chuyện thế nào rồi?"
"Toang rồi ạ." Tôi ấp úng rồi chuồn.
Mẹ tôi còn muốn hỏi thêm gì đó, tôi lập tức đóng cửa phòng lại. Chết mất.
Sau khi Giang Tử Thanh đi, tất cả tin tức về cậu ta tôi đều nghe được từ bố tôi.
Điều khiến tôi sốc nhất vẫn là, hôn sự của cậu ta và Tiêu Tiêu cuối cùng cũng đổ bể.
"Tiểu Giang cũng có tính khí, sống chết không đồng ý đính hôn, sếp của bố hết cách, bắt nó chọn một trong hai, du học nước ngoài hoặc đính hôn, nó đã chống lại áp lực của cả gia tộc, chọn đi du học." Bố tôi lúc nói tin này, đã nhìn tôi.
Nhìn tôi làm gì?
"Công ty đang đồn..." Bố tôi nói câu đó, rồi lại nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt.
"Đồn gì ạ?" Tôi giả vờ bình tĩnh cắn hạt dưa.
"Đồn là Tiểu Giang đã thích một cô gái lớn hơn nó rất nhiều, sếp tức đến mức đánh nó một trận tơi bời, thằng nhóc thà chết không chịu khuất phục, tuyên bố cả đời này không cưới ai ngoài cô gái ấy."
Tim tôi hẫng một nhịp.
Rõ ràng như không phải nói về tôi, sao tôi lại nhập tâm sâu sắc đến thế, đã bắt đầu căng thẳng rồi.
"Bố còn tưởng..." Bố tôi vơ một nắm hạt dưa.
Cái kiểu úp mở này, đủ để làm tôi sốt ruột chết đi được.
"Tưởng gì ạ?"
"Thôi bỏ đi," bố tôi thu lại ánh mắt, "bố thấy không thể nào là con được, con và nó hoàn toàn không phải cùng một loại người, không thể nảy sinh tia lửa."
Tôi cúi đầu chơi điện thoại, không biết gì hết.
"Tôi và ông cũng không phải cùng một loại người." Mẹ tôi ở bên cạnh không nhịn được lườm bố tôi một cái.
"Thời của chúng ta khác." Bố tôi lập tức ngồi qua, vừa đút hoa quả cho mẹ, vừa đấm chân, dỗ dành bà.
Tôi ngồi bên cạnh, cảm thấy có chút thừa thãi, đành phải đứng dậy về phòng.
Về đến phòng, tôi ngồi trên giường ngẩn người.
Có lẽ là bị cẩu lương của bố mẹ nhét đến phát ói, tôi đột nhiên lại muốn yêu đương.
Nhưng khi tôi cầm điện thoại lên, lại không biết nên gửi tin nhắn cho ai.
Tôi nhớ lại lời bố tôi nói lúc nãy, lại nhớ đến những cử chỉ mập mờ của cậu ta với tôi trước khi đi, đầu óc tôi rối như một mớ bòng bong.
Cắt không đứt, gỡ càng rối, do dự một lúc lâu, tôi vẫn dùng số điện thoại của cậu ta để thêm Wechat.
Lần trước bị xóa xong, tôi và cậu ta vẫn luôn liên lạc bằng tin nhắn, tôi đột nhiên muốn xem vòng bạn bè của cậu ta, muốn biết động tĩnh của cậu ta.
Không có gì bất ngờ, cậu ta không có phản ứng.
Ném điện thoại đi, tôi mang theo tâm sự mà ngủ thiếp đi.
25
Một ngày nào đó sau này, cậu ta đã chấp nhận yêu cầu kết bạn Wechat của tôi, nhưng chúng tôi cũng không nói chuyện, tên của cậu ta cứ thế yên lặng nằm trong danh bạ của tôi.
Điều cạn lời hơn nữa là, cậu ta hoàn toàn không có vòng bạn bè.
Thêm cũng như không.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, tôi cứ ngỡ Lâm Phong sau sự ngượng ngùng ngày hôm đó, sẽ không bao giờ liên lạc với tôi nữa.
Nhưng, một hôm tan làm tôi đi trên đường, thấy một đám người đang vây quanh bên đường.
Tôi đi qua, liền thấy anh ấy.
Anh ấy đang sơ cứu cho một bà cụ ngã trên đất.
Nhìn thấy quần áo rách rưới của bà cụ, tôi mới nhận ra, đây là một bà cụ nhặt rác gần khu nhà chúng tôi.
Hoàn cảnh của bà rất đáng thương, tuổi đã cao mà vẫn phải dựa vào việc nhặt rác để kiếm sống, con cái không ai ngó ngàng.
Tôi dừng lại bên cạnh, im lặng quan sát.
Người xung quanh ngày càng đông, mọi người đều rất căng thẳng.
Nhưng cũng có người xì xào:
"Tuổi cao rồi, bệnh tật đầy người, hô hấp nhân tạo miệng kề miệng thế không biết có lây bệnh không."
"Thương thật, cứu sống rồi, cũng không biết sống được mấy ngày."
"Sống cũng là chịu khổ."
......
Tôi cũng muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với tâm lý xem náo nhiệt này của mọi người, tôi lại thấy có chút bi ai, và bất lực.
Cuối cùng người cũng được cứu sống, Lâm Phong đỡ bà cụ đứng dậy, nói muốn đưa bà về nhà, ngẩng đầu lên liền thấy tôi.
"Tôi biết nhà bà ấy ở đâu, tôi đi cùng anh nhé."
"Được." Anh ấy thấy tôi có chút kinh ngạc.
Đưa bà cụ về xong, anh ấy lại đưa tôi về nhà, trên đường đi cả hai chúng tôi đều rất im lặng.
"Các bác sĩ cứu người như vậy có nguy hiểm không?" Tôi không nhịn được hỏi câu này.
Anh ấy ngẩn ra một lúc, "Cô sợ bà ấy có bệnh truyền nhiễm à? Có."