Tháo Nút Thắt Nơ Của Anh - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

11


Mấy ngày sau đó, tôi và cậu ta coi như nước sông không phạm nước giếng.


Mỗi tối cậu ta đều đến phòng tôi, giả vờ giả vịt bắt tôi dạy thêm một tiếng.


Thực ra cậu ta toàn tự mình xem mấy cuốn truyện tranh của tôi.


Tôi không hiểu logic của bố tôi, ông còn hy vọng dựa vào việc nịnh bợ con trai sếp để được thăng chức?


Tôi thấy Giang Tử Thanh này đến đây mấy ngày rồi, chẳng có ai đến tìm, tôi đoán cậu ta đã ốc không mang nổi mình ốc rồi.


"Cậu định ăn chực ở chùa nhà tôi đến bao giờ?" Tôi ngồi bên cạnh, vừa chơi game vừa hỏi cậu ta.


Cậu ta không quay đầu lại nhìn tôi, "Đến khi bố tôi tống tôi ra nước ngoài thì thôi."


"Du học?" Tôi hỏi.


"Cũng coi là vậy..." Cậu ta không định để ý đến tôi.


"Du học tốt mà, về nước mạ vàng lại thành nhân tài, cậu đi trường nào?" Tôi thuận miệng hỏi một câu.


Cậu ta dừng lại, tự giễu: "Xem ông ấy ném tiền cho trường nào thôi."


Cái này... giàu đến thế sao? Đây là cơ hội mà bao nhiêu người ao ước, cậu ta lại tỏ ra khinh thường như vậy, quả nhiên là cậu ấm không biết đến nỗi khổ nhân gian.


Tôi đột nhiên nổi lòng tốt, muốn khuyên cậu ta vài câu.


"Thực ra bố cậu đối với cậu rất tốt mà, tuy có đánh cậu, nhưng vẫn nghĩ cho tương lai của cậu mà chịu chi tiền."


Cậu ta ngẩn ra một lúc, môi khẽ cười, "Dù sao ông ấy cũng chưa bao giờ dành thời gian cho tôi, nên chỉ có thể tiêu tiền thôi."


Nói xong cậu ta đặt sách xuống, lại ra ban công hút thuốc.


Cậu ta không phải đã 20 tuổi rồi sao, sao vẫn còn trong thời kỳ nổi loạn vậy?


Tôi nhân lúc nhân vật trong game chết trong 30 giây liền đi ra ban công, nhìn chằm chằm vào cậu ta, nghĩ ra rất nhiều đạo lý lớn, nhưng khi bị cậu ta nhìn thấy thì đầu óc tôi đoản mạch, quên sạch.


"Cậu còn là một đứa trẻ, sao lại thích hút thuốc thế?"


Cậu ta dời bàn tay đang kẹp điếu thuốc sang bên kia, cúi mắt nhìn tôi, "Nhỏ hay không... chị không phải không biết."


Tôi lại nghẹn lời. Cảnh tượng đêm đó lóe lên trong đầu, tôi bỗng thấy má mình hơi nóng.


Tôi vội vàng cố tình lảng sang chuyện khác, "Hút thuốc không tốt, sao cậu không biết điều thế?"


Cậu ta ngẩn ra một lúc, nhỏ giọng hỏi tôi: "Quan tâm tôi à?"


"Tôi... khuyên cậu mà cậu không nghe thì thôi."


Cậu ta không nói gì nữa, im lặng một lúc lâu rồi nói: "Cô cũng giống họ... dựa vào đâu mà tôi phải sống theo lời khuyên của người khác?"


Giọng điệu của cậu ta mang theo cảm xúc, tuy tôi không biết tại sao, nhưng có thể cảm nhận được cậu ta đang rất không vui.


Nổi loạn thật...


"Cũng không phải là phải nghe hết, cậu có thể chọn lọc mà nghe..." Tôi sắp xếp lại lời lẽ, "Cậu không cần phải đối đầu với gia đình như vậy chứ?"


Cậu ta ở đây mấy ngày, điện thoại của gia đình không nghe, điện thoại của bạn gái cũng không nghe không trả lời, dường như có cảm giác muốn chống đối gia đình đến cùng.


Nhìn thấy ngày cậu ta rời đi còn xa vời, tôi cũng có chút sốt ruột.


"Vậy chị thấy cái gì là đúng?" Cậu ta cười hỏi ngược lại tôi, cảm xúc đã dịu đi.


"Chuyện gì cũng có thể thương lượng, không nghe điện thoại thì được cái gì?"


Cậu ta nhìn tôi chằm chằm một lúc, tôi cứ ngỡ cậu ta sẽ phản bác lại, kết quả là cậu ta chỉ nói một câu, "Ngủ đây."


Nói xong, cậu ta vẫy tay với tôi, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng.


Kiêu thế? Nếu cậu ta là em trai tôi, tôi đã đánh chết cậu ta từ lâu rồi.


"Thật vô lễ." Tôi không nhịn được mắng một câu.


Nhưng cậu ta lại dừng lại ở cửa, im lặng một lúc lâu, quay người lại trước mặt tôi, cúi đầu cười hỏi: "Vậy thế nào mới là có lễ phép?"


"Khi người khác đang nói chuyện, không thể đi thẳng một mạch, mẹ cậu không dạy cậu à?" Tôi lùi lại nửa bước.


Nụ cười của cậu ta cứng lại, có thứ gì đó lóe lên trong mắt, cậu ta khẽ nói, "Không dạy."


Là cậu ta nói dối phải không, tự mình không muốn nghe lời, còn lôi cả mẹ mình vào.


"Lười nói với cậu." Tôi không định tranh luận với cậu ta nữa, nói cũng không thông, không có gì để bàn.


Cậu ta đột nhiên lùi một bước, ngẩng đầu, "Bà ấy chết rồi."


Nói xong không chút do dự, bước ra khỏi phòng tôi.


Trong phút chốc đầu óc tôi trống rỗng, cả người như bị sét đánh.


Mẹ cậu ta mất rồi? Sao tôi không nghe bố tôi nói...


Đợi tôi phản ứng lại, cậu ta đã đi rồi.


Tôi hình như đã làm một việc sai trái.


Buổi tối tôi nằm trên giường, nhớ lại dáng vẻ của cậu ta khi nói ba chữ "Bà ấy chết rồi", rõ ràng cậu ta nói một cách nhẹ nhàng như vậy, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy cậu ta rất đau buồn.


Nghĩ đến câu nói của mình "mẹ cậu không dạy cậu à", tôi chỉ muốn tự tát mình một cái.


Nửa đêm áy náy không ngủ được, tôi mò mẫm dậy đi đến phòng cậu ta.


12


Sợ tiếng động gây chú ý, tôi đi chân trần, bọc áo ngủ rồi đẩy cửa phòng cậu ta.


Lại không khóa cửa? Tôi dùng điện thoại chiếu sáng, rón rén đi đến bên cạnh cậu ta.


Cậu ta ngủ rồi.


Dáng vẻ khi ngủ của cậu ta lại như thế này, gương mặt không có biểu cảm, trông càng thêm cấm dục.


Tôi do dự có nên đánh thức cậu ta, xin lỗi cậu ta không.


Sau nửa phút suy nghĩ, tôi thấy mình có hơi thần kinh, sợ làm cậu ta giật mình, thế là lại chuẩn bị lén lút chạy ra ngoài, để mai nói.


Vừa định đi, tay tôi đã bị nắm chặt. Tôi sợ hết hồn, sau đó miệng cũng bị cậu ta nhẹ nhàng bịt lại.


Một đôi mắt lạnh lùng đối diện với tôi vài giây dưới ánh đèn mờ ảo, sau khi nhận ra tôi là ai, cậu ta dần dần buông tay.


"Cậu làm gì vậy?" Tôi hất tay cậu ta ra.


Cậu ta nằm lại xuống, cười lạnh: "Chị nửa đêm chạy vào phòng tôi, hỏi tôi làm gì?"


Tôi mới nhớ ra mình đến đây để làm gì. Nhưng đột nhiên phải xin lỗi người ta, tôi lại thấy ngại ngùng, thế là tôi ấp úng nói: "Hôm nay tôi không nên nói như vậy, tôi không biết mẹ cậu đã mất..."


Cậu ta nhìn tôi, như có nghe thấy, lại như không nghe thấy, không có biểu cảm gì.


Tôi đành phải nói tiếp: "Tôi không nên khơi lại vết sẹo của cậu, tôi xin lỗi."


Cậu ta vẫn không nói gì, ngược lại còn cầm điện thoại lên xem giờ.


"Cậu cũng đừng quan tâm người khác nói gì, cậu rất tốt."


Cậu ta đặt điện thoại xuống, cười khẽ một tiếng, "Rất tốt?"


Tôi sắp xếp lại lời lẽ, "Rất tốt, tuy cậu tính tình không tốt, nhưng tôi chưa thấy cậu đánh người; tuy cậu khá nổi loạn, nhưng tôi chưa thấy cậu chửi bố cậu; tuy cậu khá lăng nhăng, nhưng cậu không lăng nhăng với tôi..."


Càng nói về sau, tôi càng thấy chột dạ. Lời khen của tôi đúng là rất miễn cưỡng.


Thấy tôi dừng lại, cậu ta đột nhiên cười, không biết có nghe lọt tai không.


Tôi có chút tê dại da đầu.


"Còn ba tiếng nữa là trời sáng." Cậu ta đột nhiên nói một câu, nhìn thẳng vào tôi, "Muốn thì nhanh lên."


"Tôi không phải..." Tôi đến đây để xin lỗi, cậu ta lại nghĩ tôi đến để làm gì?


"Không phải gì?" Cậu ta đột nhiên chống người dậy, cả khuôn mặt phóng đại ngay trước mắt tôi.


Hơi thở của tôi ngừng lại, quên cả lùi về sau.


"Tôi muốn..." về đây, ba chữ còn chưa nói ra, môi tôi đột nhiên cảm nhận được một sự ấm áp.


Đợi tôi phản ứng lại đẩy cậu ta ra, cậu ta lại không cho tôi một cơ hội thở nào, trực tiếp đưa tay giữ lấy đầu tôi.


Đầu óc tôi bắt đầu ong ong, cả người không thể suy nghĩ được gì.


Hôn một lúc lâu, cậu ta cuối cùng cũng buông tôi ra vài giây, khẽ thở dốc, giọng khàn khàn bên tai tôi hỏi: "Khóa cửa chưa?"


Tôi giật mình, lập tức phản ứng lại, đẩy cậu ta, "Chưa khóa, tôi phải về đây."


Lần này nhân lúc cậu ta chưa kịp phản ứng, tôi chạy như bay ra ngoài, còn đâu mà để ý đến hình tượng, đúng là vừa chạy vừa bò.


Đợi khi về đến phòng, tôi mới phát hiện mình căng thẳng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo