Thật Hay Không Thật - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

-4-

Trên bàn ăn, người lớn hai bên bắt đầu bàn bạc cụ thể chuyện “đổi lại con”.

Nào là chuyển hộ khẩu thế nào, cần những giấy tờ pháp lý gì, phải làm chứng nhận ra sao… Đủ thứ chuyện tôi nghe không hiểu rõ.

Tôi ngồi thẫn thờ nhìn chén canh trước mặt, sống mũi cay cay, nhưng lại không tìm được lý do để khóc.

Tôi cứ thấy mình không có tư cách để rơi nước mắt.

Bầu không khí trong phòng đè nặng đến mức khiến tôi muốn nghẹt thở.

Chỉ có tiếng trao đổi giữa bốn người lớn — người một câu, tôi một lời.

Lúc nhân viên phục vụ vào thay đĩa, tôi đưa đĩa cho cô ấy, và đúng lúc đó, tôi thấy Phương Viễn Đại đang nhìn mình.

Cô ấy khẽ mấp máy môi với tôi: “Muốn ra ngoài không?”

Rồi chỉ về phía cửa.

Tôi lén nhìn người lớn, họ chẳng để ý gì đến chúng tôi, vì vậy, tôi khẽ gật đầu với Phương Viễn Đại.

Chúng tôi viện cớ đi vệ sinh, lặng lẽ rời khỏi chỗ ngồi.

Bước qua hành lang khách sạn lộng lẫy, đi xuyên đại sảnh sáng rực ánh đèn pha lê, cuối cùng chúng tôi ra đến đài phun nước ngoài khách sạn.

Gió tối mùa hè khẽ lùa qua, mang theo mùi cỏ cây và hơi mát dịu —

Chỉ lúc này, tôi mới thấy dễ thở hơn một chút.

Tôi đi ra tận lề đường bên ngoài khách sạn, mua hai cây kem ở cửa tiệm nhỏ, rồi quay lại.

Tôi chia cho Phương Viễn Đại, chúng tôi mỗi người một cây, cô ấy khẽ nói cảm ơn.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau bên đài phun nước, vừa ăn kem vừa nhìn dòng xe cộ tấp nập ngoài kia.

Không ai nói gì, có lẽ vì chẳng biết nên bắt đầu thế nào.

Chỉ còn tiếng ve kêu văng vẳng bên tai.

Giữa đêm hè, dù đã khuya, thời tiết vẫn nóng hầm hập.

Cây kem tan nhanh, tôi ăn xong lúc nào chẳng hay.

Tôi cắn vào que gỗ còn sót lại, đầu lưỡi còn vương chút vị ngọt.

Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, là người mở lời trước:

“Cậu… Không ghét tớ sao?”

-5-

“Sao tớ phải ghét cậu?” — cô ấy nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngác.

“Tớ đã cướp đi ba mẹ của cậu, còn cướp luôn cả cuộc đời của cậu nữa. Cuộc sống ở nhà họ Hứa vốn dĩ phải là của cậu.” — tôi khẽ nói.

Bởi vì, cô ấy mới là con gái ruột nhà họ Hứa.

Căn biệt thự tôi ở, chiếc xe sang tôi ngồi, quần áo hàng hiệu trên người, cuộc sống hào nhoáng của tôi — vốn dĩ, tất cả đều nên thuộc về cô ấy.

“Nếu cậu nghĩ vậy thì, theo lý lẽ đó, tớ cũng đã cướp đi ba mẹ của cậu đấy.”

Cô ấy cầm lấy que kem trong tay tôi, cùng ném vào thùng rác bên cạnh.

Sau đó, cậu ấy ngồi trở lại, chỉ tay vào đôi giày của mình: “Thấy đôi giày này không?”

Tôi nhìn xuống chân cô ấy.

Đó là một đôi giày vải rất đơn giản, được tô vẽ bằng sơn acrylic những gam màu rực rỡ.

Giày được giặt rất sạch — có thể thấy chủ nhân của nó rất yêu quý nó.

“Đây là quà sinh nhật 16 tuổi của tớ. Về giá trị, nó chỉ khoảng 80 tệ thôi. Ban đầu là một đôi giày trắng trơn, tớ tự chọn mẫu trên mạng, còn được miễn phí vận chuyển. Mấy hình vẽ trên đó là tớ và mẹ vẽ cùng nhau đấy. Nhưng có cho tớ một trăm tỷ, tớ cũng không đổi.” 

Giọng cô ấy đầy sự chân thành, thậm chí còn mang theo chút ý khoe khoang hạnh phúc.

“Cha mẹ cậu đối xử với cậu tốt không?” — cô ấy đột nhiên hỏi tôi.

“Ý cậu là… Cha mẹ cậu á?”

“Ờ… Cũng đúng, cha mẹ tớ sao?” — khi cô ấy nói từ “cha mẹ tớ”, có hơi do dự một chút.

“Rất tốt. Họ rất bận rộn vì công việc, nhưng chưa bao giờ vắng mặt trong buổi họp phụ huynh. Sinh nhật năm nào cũng chuẩn bị quà cho tớ. Họ biết tớ không thích ăn hành tây, nên lúc nào cũng dặn cô giúp việc đừng nấu món nào có hành. Họ biết tớ thích màu xanh lá, nên hễ mua gì cho tớ cũng luôn chọn màu đó trước. Tớ hay chán nhanh — học ba lê, cắm hoa, cưỡi ngựa được ba ngày là bỏ — nhưng họ chưa bao giờ trách tớ điều gì.”

Tôi không nhịn được, hỏi ngược lại: “Vậy còn cậu… Cha mẹ tớ đối xử với cậu tốt không?”

“Dĩ nhiên là tốt rồi.”

Cô đặt hai tay ra sau lưng để chống, duỗi chân ra một cách thoải mái — đôi chân dài thẳng tắp, giống hệt mẹ ruột của cô ấy.

“Cha tớ — à không, cha cậu ấy — rất bận, cuối tuần tăng ca là chuyện bình thường. Nhưng vì sợ tớ bỏ bữa sáng, sáng nào ông ấy cũng dậy lúc sáu giờ để chuẩn bị sẵn bữa sáng với bữa trưa rồi mới đi làm. Còn mẹ cậu là người thích đọc tiểu thuyết, phải nói sao nhỉ… Tư duy rất hiện đại sao? Hồi tớ học cấp 2 mê đọc truyện tranh, bà ấy chưa bao giờ nói tớ hư hỏng. Ngược lại còn cẩn thận xếp mấy cuốn truyện tớ mua theo thứ tự từng kỳ, gọn gàng trong tủ sách. Lên cấp 3, bà ấy từng hứa nếu tớ thi tiếng Anh trên 120 điểm sẽ mua cho tớ một chiếc máy chơi game Switch. Giờ,.cả hai cùng dùng chung một tài khoản, lần trước bà ấy còn khoe với tớ là đã xây được một khu vườn siêu to trong game…”

Cô ấy như được bật công tắc, thao thao kể về từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống với cha mẹ, toàn là những câu chuyện giản dị nhưng đầy ắp tình yêu thương.

Chỉ cần nghe thôi cũng thấy ấm áp và đẹp đẽ biết bao.

Nói một hồi, có lẽ thấy ngại, cô ấy khẽ dụi đầu ngón tay lên sống mũi, rồi dừng lại.

“Cậu có muốn đổi không?” — cô ấy hỏi.

“Không.” — tôi đáp nhẹ, dứt khoát như một nhát dao.

“Tớ cũng không.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo