Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8-
Cuộc sống “đổi chỗ” bắt đầu từ ngày hôm sau. Tôi có một đêm để thu xếp hành lý.
Tôi ngồi thẫn thờ trong căn phòng mình đã sống suốt mười năm, nơi đây là chốn thân quen, là nơi bình yên của tôi — nhưng nghĩ kỹ thì nơi này vốn không thuộc về tôi.
Tôi ngồi trước bàn học, lục ngăn kéo lấy ra một tập giấy note, bắt đầu viết lời nhắc.
Có thể Viễn Đại sẽ thấy lạ lẫm với môi trường mới, vì vậy tôi quyết định ghi chú cẩn thận từng ngăn tủ, từng hộc bàn. Cha mẹ nuôi tôi thường xuyên vắng nhà, nếu cô ấy ngại hỏi người giúp việc về mọi thứ, thì những tờ giấy này có thể giúp cô ấy dễ dàng hơn.
Tủ quần áo phân theo từng mùa, ngăn để đồ vệ sinh, ngăn đựng văn phòng phẩm… Tôi viết tỉ mỉ từng mục, đến khi dán xong tờ giấy cuối cùng, nhìn quanh căn phòng, tôi chợt thấy mọi thứ có chút xa lạ.
Sáng hôm sau, cha mẹ ruột của tôi lái xe đưa Viễn Đại đến. Cha mẹ nuôi tôi đứng đợi sẵn ở ngoài sân. Tôi thấy cô ấy bước xuống xe, tay kéo một chiếc vali du lịch nhỏ. Cô ấy thấy tôi, tôi cũng đang xách một chiếc vali không lớn.
Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, không ai nói gì, nhưng đều hiểu ý người kia.
Chỉ là đổi cuộc sống trong hai tháng thôi, chứ thật ra chẳng ai có ý định thật sự “đổi lại”.
Cha mẹ nuôi tiễn tôi ra tận cổng. Tôi ngồi vào xe của cha mẹ ruột, trước khi đi, mẹ nuôi nắm tay tôi — siết rất chặt, là lần đầu tiên và cũng là chặt nhất từ trước đến giờ. Tôi khẽ siết lại tay bà, rồi bà buông ra.
“Con đến đó rồi, nhớ ăn uống đầy đủ.”
Đó là câu dặn dò cuối cùng mà tôi nghe từ mẹ nuôi.
-9-
Tôi đến nơi mà Phương Viễn Đại đã sống suốt 17 năm qua.
Đó là một ngôi nhà không lớn, bố cục hai phòng ngủ và một phòng khách.
Phòng của cô ấy là phòng ngủ chính, khắp nơi đều mang đậm hơi thở ấm áp của cuộc sống thường nhật.
Cha mẹ ruột đối xử với tôi rất tốt.
Để đón tôi đến, họ tự tay nấu một mâm cơm đầy đủ.
Tôi gần như đã quên mất lần cuối cùng được ăn cơm do cha mẹ nấu là khi nào.
Không phải những món ăn đắt đỏ gì, nhưng được chế biến rất tỉ mỉ và chu đáo.
Thậm chí trong đó không có cả hành tây – thứ tôi không thích.
Bữa ăn diễn ra trong yên lặng.
Tôi không biết nên nói gì, thỉnh thoảng chỉ khẽ nói lời cảm ơn khi mẹ gắp thức ăn cho, rồi lại rơi vào khoảng lặng khó chịu.
Sau bữa trưa, cha mẹ ruột thu dọn bát đũa.
Tôi cảm thấy mình nên giúp nên bước vào bếp.
Căn bếp khá hẹp, trên mặt bếp các lọ gia vị được sắp xếp ngay ngắn.
Rõ ràng họ rất yêu thích nấu nướng.
Thấy tôi vào, hai người vội vàng đẩy tôi ra khỏi bếp, bảo tôi cứ ngồi nghỉ là được.
Tôi đành ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cảm thấy hơi bồn chồn.
Đợi đến khi bát đũa dọn dẹp xong, họ cùng ngồi xuống bên tôi.
“Du Du, con có sẵn lòng nói chuyện với ba mẹ không?”
Tôi hơi bất ngờ, khẽ gật đầu.
Tôi không giỏi lắm trong việc tâm sự kiểu này.
Từ bạn học đến thầy cô đều nói tôi giống như một quả bầu khô không biết nói chuyện, lúc nào cũng im lặng như một con búp bê sứ.
Cha mẹ ruột nghiêm túc bày tỏ suy nghĩ của họ.
Việc ôm nhầm con là lỗi của họ.
Nhưng đối với họ, Phương Viễn Đại vẫn là đứa con gái mà họ yêu thương suốt 17 năm qua, tình cảm ấy không thể xóa nhòa.
Còn tôi là con gái ruột của họ.
Nếu tôi mong muốn, họ cũng rất khao khát có thể bù đắp những năm tháng và tình thân đã mất giữa chúng tôi.
Nhưng họ cũng rất hiểu rằng gia đình họ không thể giàu có như nhà họ Hứa.
Về tiền bạc, địa vị, hay các nguồn lực, họ sẽ cố gắng dành cho tôi điều tốt nhất, nhưng chắc chắn vẫn không thể bằng những gì nhà họ Hứa có thể cho tôi.
Hơn nữa, suốt 17 năm qua, tôi chắc chắn đã gắn bó sâu đậm với cha mẹ nuôi của mình.
“Trên đời này làm gì có đứa trẻ nào không yêu cha mẹ chứ?”
Nghe họ nói vậy, tôi thấy thật lạ.
Người ta thường nói: “Trên đời này không có cha mẹ nào không yêu con cái”, nhưng ít ai lại nói như thế này.
Mơ hồ, tôi cảm thấy câu nói ấy chạm đến một góc khuất nào đó trong lòng mình.
Mẹ nuôi tôi là người sống nội tâm và dè dặt, nhưng tôi vẫn nhớ hồi nhỏ bà hay đọc truyện cho tôi nghe.
Cha nuôi tôi thì bận rộn với công việc, nhưng mỗi lần về nhà đều hôn lên trán tôi.
Cuối cùng, cha mẹ ruột nói với tôi rằng, dù bây giờ tôi chưa thể đưa ra quyết định cũng không sao, họ sẽ luôn tôn trọng lựa chọn của tôi.
Tôi cảm thấy hơi hoang mang, không biết nên trả lời thế nào.
Mở miệng ra nhưng chẳng thể nói được gì, chỉ thốt lên: “Xin hãy cho con thêm thời gian để suy nghĩ.”
Họ gật đầu, đưa tôi về phòng của Phương Viễn Đại, bảo tôi hãy nghỉ ngơi cho tốt.
Trong phòng có rất nhiều đồ chơi và mô hình các loài chim – đó là sở thích của Phương Viễn Đại.
Một giá sách khổng lồ chiếm trọn cả bức tường, tôi liếc qua một lượt: Khoa học viễn tưởng, trinh thám, truyện tranh, văn học cổ điển… Gần như thể loại nào cũng có.
Tủ quần áo thì nhỏ, toàn bộ quần áo đều được nhét trong cái tủ bé xíu ấy.
Giường không lớn nhưng sạch sẽ gọn gàng, chăn ga đều là mới thay, tỏa ra mùi thơm dịu dàng của nước xả vải.
Tôi nhìn thấy một chú gấu bông đặt cạnh đầu giường, bên cạnh chú gấu là một mảnh giấy nhỏ – lời nhắn mà Phương Viễn Đại để lại cho tôi.
“Đây là chú gấu mà tớ đã đặt bên giường từ khi lên năm tuổi. Mong rằng nó cũng có thể bảo vệ những giấc mơ của cậu.”