Thâu Đêm Không Dứt - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi cố gắng nặn nước mắt, nghĩ lại tất cả những chuyện buồn nhất trong đời.


Cố hết sức giả vờ như một người đang yêu bị tổn thương.


Nhưng đúng lúc này, đột nhiên má tôi bị một vật ấm áp chạm vào.


Tôi nghi ngờ quay đầu nhìn.


Rồi đột nhiên không khóc được nữa.


Tạ Hoài Yến giơ một túi bánh ngọt được đóng gói tinh xảo, giọng nói có chút bất lực.


"Nói em trí nhớ kém còn không tin."


"Không phải mấy hôm trước em còn đòi ăn bánh ngọt mới sao? Hôm nay quán đó mở cửa, nên anh mới đến muộn một chút."


Tôi sững người.


Lúc này tôi mới nhớ ra, mấy hôm trước có một tiệm bánh ngọt mới mở, nghe nói đầu bếp có tay nghề đẳng cấp thế giới, yêu cầu rất cao về chất lượng món ăn, mỗi ngày chỉ làm số lượng có hạn.


Lúc đó tôi chỉ nói bâng quơ, hoàn toàn không nghĩ đến việc mua được.


Nhưng không ngờ, Tạ Hoài Yến lại thực sự mua về cho tôi.


Tôi ôm ngực.


Cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập nhanh một cách khó hiểu.


Không được, tuyệt đối không thể gục ngã trước mỹ nam kế!


Ánh mắt tôi chuyển hướng, đột nhiên liếc thấy một vết son đỏ trên cổ áo của Tạ Hoài Yến, cuối cùng lại tìm thấy cơ hội.


"Khoan đã, trên áo anh là cái gì?"


Ý chí chiến đấu lại bùng cháy.


Tôi hưng phấn nhón chân, kéo mạnh cổ áo anh ấy.


"Trên cổ áo anh, sao lại có một vết son môi?"


Khi bị tôi kéo áo, tai Tạ Hoài Yến có chút ửng đỏ.


Lúc này nghe thấy lời của tôi mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn lướt qua cổ áo.


Sau đó, anh ấy đưa ngón tay khớp xương rõ ràng ra, nhẹ nhàng ấn lên môi tôi.


Lời nói của tôi cứ thế mà nghẹn lại ở cổ họng.


Đang nghi hoặc không biết anh ấy định làm gì, tôi nghe thấy giọng nói có chút khàn khàn của Tạ Hoài Yến truyền đến bên tai.


"Đây là vết son của em."


"Hôn chào buổi sáng không cẩn thận dính vào, không nỡ lau đi."


8


Mặt tôi đỏ bừng.


Tuy Tạ Hoài Yến là nhân vật phản diện điên rồ, nhưng nếu xét về vai trò bạn trai, anh ấy thực sự là một người hoàn hảo có thể mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối.


Tôi không thể tìm ra dù chỉ một lỗi nhỏ.


Thế là, tôi đành lắp bắp tự bào chữa:


"Ông xã, anh đừng ghét em phiền phức, thật ra em chỉ là không có cảm giác an toàn, muốn anh luôn ở bên cạnh em, trong mắt chỉ có một mình em, nên cảm xúc mới kích động một chút..."


"Được."


Tạ Hoài Yến ngắt lời tôi.


Anh ấy lật bàn tay thon dài ra, không biết từ đâu lấy ra một chiếc còng tay màu bạc.


Ánh mắt ôn nhu như ngọc, nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, lại trở nên bệnh hoạn và cố chấp.


"Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta hãy khóa chặt lại với nhau, không bao giờ tách rời. Được không cục cưng?"


Vẻ mặt của tôi lập tức cứng đờ, theo bản năng lùi lại một bước.


... Anh ấy đùa đấy à.


Tại sao một người bình thường lại mang theo còng tay bên người chứ?


Nhưng vẻ mặt của Tạ Hoài Yến không giống đang đùa. Anh ấy từ tốn tiến từng bước lại gần tôi.


Giọng nói rất nhẹ, nhưng mỗi chữ đều giẫm lên trái tim tôi.


"Tối nay em chủ động như vậy, anh có thể hiểu là em rất nhớ anh không?"


Tôi vừa định giải thích, nhưng giây tiếp theo, anh ấy đã ấn tôi vào tường, cúi đầu hôn sâu.


Hơi thở nóng bỏng lập tức bùng cháy.


Mùi hương, nhiệt độ, cảm giác đặc trưng của Tạ Hoài Yến... cứ thế mạnh mẽ xâm chiếm thế giới của tôi.


Tôi nghẹt thở, buộc phải ngẩng đầu lên.


Và rồi tôi nghe thấy tiếng "cạch", cổ tay tôi bị chiếc còng lạnh lẽo khóa lại.


Tạ Hoài Yến thì thầm bên tai tôi:


"Yên tâm đi cục cưng, chúng ta sẽ không bao giờ tách rời đâu."


...


Cũng may là, tuy Tạ Hoài Yến điên rồ, nhưng khi nghe tôi khóc và nói rằng đó chỉ là một trò đùa, anh ấy đã không thực sự còng tôi cả đời.


Nhưng để trừng phạt, anh ấy đã còng tôi suốt cả một đêm.


Sáng hôm sau thức dậy, eo tôi đã đau nhức không chịu nổi.


Tôi chỉ có thể vừa xoa eo, vừa đau đớn tổng kết thất bại .


Ban đầu tôi tưởng mình đã giả vờ có tính chiếm hữu rất mạnh, nhưng không ngờ tính chiếm hữu của đối phương còn mạnh hơn gấp bội.


Đúng là tự chui đầu vào rọ.


Bây giờ xem ra, cách để Tạ Hoài Yến chán ghét tôi và đuổi tôi đi là không khả thi.


Dù sao thì Tạ Hoài Yến có mạch não không giống người khác.


Tôi quấn lấy anh ấy, anh ấy không những không thấy phiền.


Mà ngược lại còn cảm thấy sảng khoái.


Thế là tôi đành kéo hệ thống, thay đổi chiến lược lần nữa.


Lần này, hệ thống suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng tìm ra một cách đối phó với Tạ Hoài Yến.


"Ký chủ, tôi cuối cùng cũng hiểu rồi, những người có tính chiếm hữu biến thái như Tạ Hoài Yến, có lẽ họ lại thích bị người khác bám lấy."


"Vậy thì cô hãy làm ngược lại, tỏ ra hung dữ một chút."


Tôi nghe mà ngơ ngác, "Cụ thể phải làm thế nào?"


"Ví dụ... cô có thể mắt đỏ ngầu mà mắng chửi anh ta, chà đạp anh ta, nói cho anh ta biết cô rất ghét anh ta, không ai thích ở chung với một kẻ biến thái cả."


"Những người có tính kiểm soát mạnh như anh ta, chắc chắn không thích những người chống đối mình."


"Trong cơn giận dữ, chắc chắn anh ta sẽ đuổi cô ra ngoài."


Lời này nghe cũng có vẻ có lý.


Nhưng tôi vẫn sững sờ.


Cái "mắt đỏ ngầu" này là thao tác gì vậy?


Tôi cố hết sức trừng mắt nửa ngày, nhưng mắt vẫn không đỏ lên.


Xem ra, chỉ có thể tìm cách khác.


Thế là, khi Tạ Hoài Yến về phòng vào buổi tối, anh ấy nhìn thấy đôi mắt vừa đỏ vừa sưng của tôi, như một quả óc chó vậy.


Nhìn là biết đã khóc.


Anh ấy lập tức bước nhanh đến, cúi đầu nhìn vào mắt tôi, "Sao vậy?"


Tôi ghi nhớ chỉ đạo của hệ thống, cố gắng trừng mắt nhìn anh ấy, "Em ghét anh!"


Nhưng dường như Tạ Hoài Yến không để tâm, anh ấy vừa xoa đôi mắt đang cố trừng to của tôi, vừa gật đầu.


"Ừm, nhưng anh thích em."


"Vì thích em, rất lo lắng cho em, nên em có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?"


Giọng điệu dịu dàng như nước của anh ấy, cứ thế dễ dàng hóa giải đòn tấn công đầu tiên của tôi.


Tôi sững người một lát.


Một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình, lắp bắp chửi mắng anh ấy.


"Anh còn có mặt mũi mà hỏi?"


"Anh, anh biến thái như vậy, ai mà chịu ở cùng với anh chứ!"


Khí thế rất mạnh.


Chỉ tiếc là, vì vừa cố gắng khóc cho mắt đỏ lên, lúc này giọng tôi vẫn còn nghẹn ngào, uy lực trực tiếp giảm đi rất nhiều.


Tạ Hoài Yến nhìn chằm chằm vào tôi, yết hầu anh ấy lên xuống, rồi khàn giọng nói:


"Được rồi cục cưng, anh thừa nhận tối qua còng em là không đúng."


"Đừng khóc nữa, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn một chút."


"Hoặc là em muốn còng lại anh cũng được, anh mặc em trả thù."


Tôi: ...


Có lúc tôi thực sự nghi ngờ Tạ Hoài Yến và tôi không ở cùng một thế giới.


Nếu không tại sao anh ấy luôn lái câu chuyện sang một hướng kỳ lạ như vậy?


9


Tạ Hoài Yến xoa xoa cái đầu ngơ ngác của tôi.


Sau đó anh ấy định đứng dậy, "Anh đi tìm người lấy ít đá lạnh, chườm mắt cho em."


Không được!


Đột nhiên đồng tử của tôi co lại.


Ban đầu tôi đã lấy hết can đảm mới có thể lăng mạ Tạ Hoài Yến, nếu bị ngắt lời một lần, làm sao tôi còn mặt mũi để tiếp tục?


Nghĩ đến đây, tôi đứng dậy, dùng sức ấn chặt vai Tạ Hoài Yến.


Sau đó mạnh mẽ đẩy anh ấy một cái.


Tạ Hoài Yến không hề đề phòng, cứ thế ngã xuống giường.


Mắt anh ấy khẽ mở to: "Em..."


Chính là lúc này!


Giây tiếp theo, tôi đã dùng giày cao gót giẫm lên cơ bụng của anh ấy!


Hệ thống trong đầu tôi la hét ăn mừng.


"Đúng rồi, cứ như thế này, ký chủ giỏi lắm! Cứ chà đạp, lăng mạ anh ta đi!"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo