Thâu Đêm Không Dứt - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi kinh ngạc.


Tôi cứ tưởng lúc đó đã dồn hết trí tuệ để bịa ra cái lời nói dối về trò giải đố trong phòng kín, cứ nghĩ rằng đã lừa được anh ấy.


Nhưng không ngờ anh ấy đã biết từ lâu, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi.


Tôi bối rối quay người lại đối mặt với anh ấy:


"Anh rõ ràng biết em luôn lừa dối, tại sao không nói?"


"Tại sao phải nói ra?" Tạ Hoài Yến hỏi ngược lại: "Em vui, anh cũng vui, em tình anh nguyện thì cớ gì phải vạch trần?"


Tôi: ...


Giọng tôi dần trở nên nhỏ đi, cảm giác tội lỗi trào dâng.


"Nhưng em luôn lừa dối anh, thật sự rất khốn nạn..."


Giây tiếp theo, môi tôi có một cảm giác ấm áp.


Hóa ra Tạ Hoài Yến đã đưa ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng đặt lên môi tôi, ngắt lời tôi.


"Em không tệ chút nào. Xuyên không đến đây lâu như vậy, dù đã có được tiền tài và địa vị, nhưng chưa từng làm hại bất cứ ai, còn bằng lòng ở bên một người xấu xa như anh..."


Anh ấy bỏ ngón tay ra, dưới ánh đèn mờ ảo, hôn lên môi tôi.


Giọng nói dịu dàng và thành kính.


"Em là một người rất tốt."


"Là tình yêu của anh."


Trái tim tôi bùng nổ, không còn chỗ cho lý trí.


Tôi không nhịn được ôm lấy cổ Tạ Hoài Yến, chủ động nhưng có chút ngượng ngùng hôn đáp lại.


Tôi nói rất nhỏ: "Nhưng em đã bắt nạt anh nhiều lần, vẫn có chút áy náy, phải làm sao..."


Giây tiếp theo, Tạ Hoài Yến đã ôm lấy eo tôi, chống người lên.


Hơi nước mập mờ phả vào mặt, khiến má tôi nóng bừng, cũng khiến giọng nói của anh ấy trở nên trầm khàn.


"Đã bắt nạt anh nhiều lần như vậy, vậy để anh bắt nạt lại một lần là được rồi."


"Đừng sợ, cục cưng, chỉ một đêm thôi."


15


Thoáng cái, như một lời nhắc khẽ, mùa đông đã buông xuống nhân gian.


Ngày giỗ của mẹ Tạ Hoài Yến cũng đến.


Tôi nắm tay Tạ Hoài Yến đi chầm chậm, vừa đi vừa dặn dò:


"Tuyệt đối không được mở mắt đâu đấy, sắp đến rồi, mở mắt ra sẽ không còn bất ngờ nữa!"


Tạ Hoài Yến có chút bất lực mỉm cười:


"Đây là lần thứ mười em nói như vậy rồi đấy."


"Anh thật sự không mở mắt mà, cục cưng."


Vị nhân vật phản diện khiến người ngoài nghe tên đã khiếp sợ, lúc này lại ngoan ngoãn cúi đầu, từng bước để tôi dắt đi.


Tôi nhìn thấy mà rung động, không nhịn được cười: "Ngoan như vậy, anh không sợ em nhân cơ hội bán anh đi sao?"


"Tuyệt tình như vậy sao, sao lại bán anh?"


"Ừm... cũng không phải nhất định phải bán, anh cầu xin em đi, em sẽ không bán."


"Được," Giọng Tạ Hoài Yến mang theo một chút ý cười dịu dàng: "Anh cầu xin em, cục cưng, đừng vứt bỏ anh, đừng rời xa anh, được không?"


Tạ Hoài Yến như vậy khiến người ta không thể từ chối.


Tôi lập tức ôm lấy ngực, thề thốt:


"Dù có thiếu tiền đến mấy cũng sẽ không bán anh đâu, vừa rồi chỉ đùa thôi."


"Đến rồi, mở mắt ra đi."


Tạ Hoài Yến mỉm cười mở mắt.


Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy cảnh vật xung quanh, anh ấy cứ thế đứng sững lại.


Xung quanh là tông màu sáng sủa.


Ánh đèn màu cam nhẹ nhàng bao trùm đồ nội thất, mọi nơi đều toát lên một cảm giác quen thuộc.


Đây... chính là căn nhà của anh ấy và mẹ anh ấy ngày xưa...


Vào ngày sinh nhật mười hai tuổi của anh ấy, nơi này đã xảy ra một sự thay đổi long trời lở đất.


Khi quay lại lần nữa, nơi này đã trở nên tan hoang, không có sức sống.


Cùng với đó còn là tin mẹ anh ấy qua đời.


Từ đó, nơi này trở thành cơn ác mộng mà Tạ Hoài Yến không muốn bước vào nữa.


Nhưng bây giờ, anh ấy như lại trở về thời thơ ấu.


Những bóng ma sợ hãi kia cũng dần dần được thay thế bằng ánh sáng ấm áp.


...


Tôi đứng bên cạnh, thấy Tạ Hoài Yến đứng yên một lúc lâu, trong lòng có chút lo lắng.


Món quà sinh nhật này, tôi đã lên kế hoạch từ rất lâu.


Dù sao, trong căn nhà này chứa đựng những ký ức đẹp nhất thời thơ ấu của Tạ Hoài Yến, nhưng lại bị bỏ hoang như vậy, thật sự rất đáng tiếc.


Thế là, tôi nhờ hệ thống cung cấp những bức ảnh ban đầu của căn nhà.


Sau đó dựa vào nó, từng chút từng chút lau sạch mạng nhện và bụi bẩn, từ từ tìm người sửa chữa những đồ nội thất cũ nát.


Cố gắng phục hồi lại dáng vẻ ban đầu của nơi này.


Nhưng một vài dấu vết của thời gian dù sao cũng không thể xóa bỏ, không thể phục hồi một trăm phần trăm.


Vì vậy, tôi đã thêm một vài yếu tố mà mình thích vào những chỗ đó.


Khi hoàn thành, cả căn nhà trông vừa cổ kính ấm áp, lại có chút sức sống hiện đại.


Ban đầu tôi rất hài lòng, nhưng mà…


Tôi nhìn Tạ Hoài Yến bên cạnh, càng lúc càng lo lắng:


"Em không biết anh có thích không, không biết dì có để bụng không..."


Nghe vậy, dường như Tạ Hoài Yến mới hoàn hồn.


Anh ấy quay đầu nhìn tôi, không nói gì, mà dang tay ôm chặt lấy tôi.


Tôi bị ôm đến mức có chút khó thở, chỉ có thể vỗ vỗ vai anh ấy: "Anh vẫn chưa trả lời em mà, món quà này thế nào ạ?"


Lúc này Tạ Hoài Yến mới buông lỏng một chút.


Đôi mắt sâu thẳm kia, giờ đây được ánh sáng nhuộm thành một màu ấm áp tuyệt đẹp.


"Anh rất thích."


Rõ ràng là đang nói về căn nhà, nhưng ánh mắt của anh ấy lại luôn dừng lại trên khuôn mặt tôi.


Giây tiếp theo, Tạ Hoài Yến như không thể kiềm chế được nữa, đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ nhàng.


Một giọt nước mắt lăn dài trên cổ tôi.


"Cảm ơn em, cục cưng."


Trước đây, mẹ anh ấy đã từng đứng ở đây, mỉm cười nói với anh ấy: Tiểu Yến, mừng con về nhà.


Và giờ đây, là người anh ấy yêu đang đứng ở đây, ánh mắt tràn đầy ý cười nói.


Tạ Hoài Yến, mừng anh về nhà.


Khoảnh khắc ấy, bóng tối nhiều năm qua rốt cuộc tan biến, người đàn ông từng sống như kẻ không nhà, cuối cùng đã có một mái ấm thuộc về mình, cuối cùng anh ấy lại có một gia đình.


(Hết)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo