Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi nhận một cuộc điện thoại, cúp máy rồi mở cửa xe ngồi vào. Sau đó, tôi nói với Chu Dật Nhiên:
"Bây giờ chúng ta có thể đi được rồi."
Tôi nhận ra mình chưa kịp chuyển sang giọng của người phụ nữ kia.
Tay tôi vô thức đặt lên chốt cửa xe.
Quả nhiên, tôi thấy Chu Dật Nhiên cau mày nhìn tôi một cái, rồi bảo tôi c út xuống.
Tôi chẳng lấy làm lạ, mở cửa bước xuống xe, còn vẫy tay chào tạm biệt anh ta.
Anh ta chẳng thèm để ý, đạp ga phóng xe đi như bay, chỉ muốn càng cách xa tôi càng tốt.
Những chuyện như thế này đã xảy ra như cơm bữa trong suốt mấy năm qua.
Cứ hễ tôi trở thành một người khác không phải người phụ nữ kia, anh ta lại biến thành bộ dạng đó.
Cau mày bảo tôi c út cho kh uất m ắt, lạnh lùng và ph ũ ph àng như một cơn mưa đá giữa ngày hè nắng gắt.
Tôi thì cũng chẳng bận tâm.
Không phải vì quen rồi mà thành tự nhiên, mà vì tôi hiểu rõ mối quan hệ giữa tôi và Chu Dật Nhiên.
Anh ta thuê tôi làm bạn gái, thế nên tôi là nhân viên của anh ta.
Sếp m ắng nhân viên, chẳng phải lẽ thường tình hay sao, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, người làm công thì nào dám mong ân tình.
Hơn nữa, năm xưa tôi nhận lời đề nghị của Chu Dật Nhiên cũng là vì khoản lương anh ta trả quá hậu hĩnh.
Vì tiền mà cúi đầu, ờ thì, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, miễn là tôi không h èn với chính mình, không ph ản b ội lương tâm, thế là đủ.
Thậm chí tôi còn vui vẻ chụp một bức ảnh dưới nắng vàng rực rỡ.
Rồi tuyên bố đã được tan ca sớm, một điều thật tuyệt vời.
2
Khi Chu Dật Nhiên gọi điện đến, tôi đã tẩy trang, loại bỏ lớp trang điểm của người phụ nữ kia rồi.
Tôi đang đắp mặt nạ nằm thư giãn trên ghế sofa.
Ban đầu, anh ta bình luận vào bài đăng trên mạng xã hội của tôi, nơi tôi kết thúc bằng một biểu tượng cảm xúc cười ha hả. Anh ta hỏi: "Trần Việt Ngưng, vui vậy sao?"
Lúc đó tôi đang bận rửa mặt, liếc nhìn điện thoại một cái rồi v ứt nó sang một bên, không trả lời.
Tưởng chuyện đã dừng ở đó, ai ngờ Chu Dật Nhiên nhắn tiếp vào tin nhắn riêng.
Anh ta nói với tôi: "Trần Việt Ngưng, kỳ nghỉ bị h ủy rồi, qua đây gặp tôi đi."
Tôi không phân trần, không c àm r àm cũng chẳng viện lý do với Chu Dật Nhiên rằng mình đã tẩy trang, rằng tôi không còn sức lực hay tâm trạng để trang điểm lại rồi đến gặp anh ta.
Tôi chỉ trả lời một câu: "Chu Dật Nhiên, chúng ta đã th ỏa th uận rồi."
"Một khi anh đ uổi tôi đi như thế, hôm nay tôi không cần phải quay lại làm việc nữa."
Quả nhiên, Chu Dật Nhiên không hỏi thêm gì nữa, ngầm thừa nhận rằng anh ta đã từng nói lời đó.
3
Sở dĩ có câu nói ấy là vì nhiều năm trước, đã có một lần anh ta đ uổi tôi đi, như v ứt b ỏ một món đồ không còn cần thiết.
Hôm đó tôi đã ăn diện lộng lẫy đi cùng Chu Dật Nhiên đến một buổi tiệc do bạn bè anh ta tổ chức.
Có lẽ mọi người đều đã nghe nói về tôi, nên ai cũng xúm lại chào hỏi.
Ban đầu, tôi vẫn t uân th ủ th ỏa th uận với Chu Dật Nhiên, lúc ở bên anh ta, tôi phải trở thành người phụ nữ kia.
Vừa cất lời, tất cả mọi người đều ngạc nhiên há hốc mồm.
Sau đó, họ khen tôi đúng là tiếng lành đồn xa.
Thế là có người muốn nghe giọng thật của tôi.
Tôi nghĩ đó là bạn của Chu Dật Nhiên nên đã ph á v ỡ qu y t ắc, khôi phục lại giọng nói của mình.
Người đó khen tôi quả là một con người thú vị.
Chu Dật Nhiên đi đến, mặt không chút cảm xúc nắm tay k éo tôi ra ngoài, rồi đ ẩy tôi ra khỏi cửa và bảo tôi c út đi.
Anh ta nói: "Trần Việt Ngưng, tôi không cần một người không t uân th ủ qu y tắc."
Tôi mặc chiếc váy hở lưng, đứng giữa dòng người qua lại, đợi Chu Dật Nhiên rất lâu.
Cho đến khi chắc chắn rằng anh ta nói thật, tôi mới bắt taxi rời đi.
Nhưng đến tối, tôi lại nhận được cuộc gọi từ Chu Dật Nhiên.
Anh ta muốn tôi đến ở bên anh ta.
Tôi không hỏi tại sao, cũng không gi ận h ờn, chỉ trang điểm lại, làm tóc lại từ đầu rồi chạy đi gặp Chu Dật Nhiên.
Trên đường đi gặp Chu Dật Nhiên hôm đó, giữa dòng xe cộ tấp nập, tôi nhìn thấy ánh đèn từ vạn nẻo nhà dân.
Trong lòng, tôi nhẩm tính số tiền tiết kiệm hiện có của mình, đủ để mua đứt một căn hộ nhỏ rồi.
4
Thế là khi mở cửa nhà Chu Dật Nhiên, tôi bỏ qua vẻ mặt c au c ó của anh ta khi đang xoa xoa vầng trán đ au nhức.
Tôi thẳng thừng đề nghị chấm dứt hợp đồng.
Chu Dật Nhiên ngẩng lên, ánh mắt anh ta bắt gặp đôi mắt tôi, hơi sưng, hơi đỏ, nhìn tôi rất lâu.
Sau đó, anh ta tăng lương tháng cho tôi và nói: "Trần Việt Ngưng, chúng ta thay đổi qu y t ắc đi."
"Nếu lần sau tôi còn đ uổi em đi như vậy, thì ngày hôm đó em không cần phải đến gặp tôi nữa."
Tôi hiểu đây là cách Chu Dật Nhiên gián tiếp x in l ỗi.
Thế là, kế hoạch mua căn hộ nhỏ bé khiêm nhường liền đổ sông đổ biển, ý nghĩ về một căn biệt thự hướng biển, chỉ cần mở cửa sổ là nghe tiếng sóng vỗ bờ, bỗng chốc cháy bùng như lửa gặp gió.
Tôi cầm điện thoại nhắn tin cho mấy người môi giới bất động sản mà tôi đã liên hệ, hỏi xem căn biệt thự tôi từng xem có giảm giá không.
Giống như những lần hỏi thăm trong mấy năm qua, có căn đã bán, có căn giảm giá nhưng số tiền đó chẳng đáng là bao.
Họ nhẹ nhàng nói với tôi: "Chị ơi, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là chúng ta có thể mua được nhà rồi."
Tôi tỉ mỉ tính toán tiền tiết kiệm, tiền mua đứt biệt thự, chi phí trang trí nội thất, và cả khoản tiền dự phòng rủi ro.
Việc mua biệt thự vẫn còn là một chặng đường dài.
Người môi giới đã bán căn biệt thự kia lại gửi cho tôi vài bức ảnh, bảo tôi vẫn còn nhiều lựa chọn khác.
Tôi lật xem những bức ảnh, tưởng tượng cảnh sau này dọn vào ở, đứng trên ban công, tay cầm ly cà phê, mắt dõi theo con sóng bạc ôm lấy bãi cát vàng.
Việc mua biệt thự hướng biển được đưa vào kế hoạch từ khi tôi gặp Chu Dật Nhiên.
Trước đó, tôi chỉ nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền để mua một căn nhà của riêng mình.
Nhỏ một chút cũng không sao, chỉ cần đủ để che mưa che nắng là được.
Sau khi gặp Chu Dật Nhiên, anh ta đã đưa ra một mức giá quá hời.
Niềm vui lúc đó lớn hơn nhiều, đó là tài năng của tôi cuối cùng cũng có thể thỏa mãn được ham muốn tham lam của mình.
5
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm trang điểm, tìm trong tủ quần áo một bộ đồ phù hợp để mặc.
Sau khi đồng ý với Chu Dật Nhiên, việc làm chính mình đã không còn do tôi quyết định nữa.
Chu Dật Nhiên cho tôi xem hết bức ảnh này đến bức ảnh khác của người phụ nữ kia, rồi dẫn tôi đi mua những bộ đồ giống hệt.
Vì thế tôi đã ghi nhớ từ những bức ảnh đó, kiểu tóc, cách trang điểm nào sẽ đi với bộ đồ và đôi giày nào.
Lần đầu tiên tôi tái hiện lại người phụ nữ ấy một cách hoàn hảo, khi đứng trước mặt Chu Dật Nhiên.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi rất lâu, như thể đang nhìn tôi, lại như đang nhìn xuyên qua tôi để thấy người phụ nữ kia.
Cuối cùng anh ta đến gần, xoa đầu tôi và khen: "Trần Việt Ngưng, em thật thông minh."
Phần thưởng thêm của ngày hôm đó là Chu Dật Nhiên đã dẫn tôi đi mua một chiếc túi xách hàng hiệu.
Sau đó, tôi đã biến chiếc túi đó thành tiền, để bổ sung vào quỹ mua nhà của mình.
Khi tôi mở cửa nhà Chu Dật Nhiên, vừa mới bước một chân vào, tôi đã nghe thấy lời cảnh cáo của anh ta.
"Trần Việt Ngưng, nhớ rõ công việc chính của em là gì, đừng lặp lại lỗi lầm như ngày hôm qua nữa."
Khi tôi bước chân thứ hai vào, tôi dùng giọng của người phụ nữ kia nói với Chu Dật Nhiên: "Chào buổi sáng."
Anh ta vẫy tay gọi tôi lại, rồi từ ngăn kéo dưới bàn trà lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, đưa cho tôi:
"Chào buổi sáng, Trần Việt Ngưng, đây là phần thưởng cho em."
Chu Dật Nhiên xưa nay rất hào phóng, lòng tôi vui khôn tả, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh để cảm ơn món quà anh ta tặng.
Thật tốt, lại tiến gần hơn một bước đến việc mua biệt thự rồi.