Thế Thân Cũng Có Giá - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Tôi đứng trên tầng hai, dùng ống nhòm nhìn thấy chiếc Rolls-Royce của Triệu Khảm dừng lại bên ngoài. Anh ấy bế một cậu bé từ trên xe bước xuống.


Tôi nhớ Triệu Khảm rất gh ét trẻ con, đang lúc băn khoăn thì một người phụ nữ xinh đẹp khác bước xuống từ ghế sau.


Người phụ nữ đó giống tôi đến bảy phần.


Tôi chợt nhớ ra, đây chính là cô gái tóc đen dài, mặc đồng phục h ọc s inh màu trắng xanh trên hình nền điện thoại của Triệu Khảm.


Đó là cô gái mà Triệu Khảm thỉnh thoảng khi s ay r ượu, sẽ luôn miệng gọi "Miểu Miểu".


Tôi chợt hiểu ra "chính chủ" đã trở về, cuộc sống th ế th ân ba năm của tôi chính thức kết thúc.


Và Triệu Khảm lại "được làm bố".


Đúng là song hỷ lâm môn.


Ba năm nay, Triệu Khảm luôn gi ấu tôi trong căn biệt thự này, tôi biết giữa chúng tôi sẽ không có kết quả gì.


Gia cảnh tôi bình thường, không thể giúp đỡ gì cho Triệu Khảm. Có lẽ gia đình anh ấy sẽ d ung t úng cho việc anh ấy n uôi tôi như một con th ú c ưng, nhưng tuyệt đối sẽ không cho tôi một danh phận.


Tôi biết điều nên đã thu dọn hành lý, ngồi trong phòng chờ trợ lý Lý đến làm công việc kết thúc.


Là một người thế thân, tôi hiểu rõ trách nhiệm của mình. Triệu Khảm là sếp, tôi là nhân viên của anh ấy, tiền đến thì tôi đến.


Tôi nhanh chóng gửi cho anh ấy một tin nhắn trên WeChat.


"Ông chủ, thanh toán."


Ngay lập tức, một triệu tệ được chuyển vào tài khoản Alipay của tôi.


Tôi không khỏi "chậc" một tiếng trong lòng, đồ k eo k iệt.


Các tổng tài khác khi "ch ia t ay" t ình nh ân th ế th ân đều bắt đầu bằng hàng chục triệu, kết thúc bằng biệt thự, sao đến lượt Triệu Khảm lại chỉ có một triệu?


Thôi thôi, dù sao cũng bằng hai tháng lương bình thường của tôi rồi.


Ba năm nay, tôi giống như một bức tranh, dù được cất giữ trong phòng anh ấy nhưng anh ấy cũng chỉ thỉnh thoảng đến xem một lần.


Tôi cũng không bị th iệt th òi gì lớn.


Đợi mãi, cánh cửa bị người từ bên ngoài mở ra, một cậu bé nhìn khoảng hai ba tuổi đứng ở cửa với vẻ mặt ngơ ngác.


Cậu bé quay lại nhìn phía sau, rồi lại nhìn tôi, bối rối hỏi: "Mẹ ơi, con có hai mẹ ạ?"


"Hạo Hạo, không được thất lễ như vậy."


Giọng nói của người phụ nữ vang lên từ bên ngoài. Tôi vội vàng đeo kính râm vào, nhanh trí nói: "Chị là chị dâu à? Em nghe anh ấy nói chị rất đẹp, thật đáng tiếc, em là người m ù."


Là một người th ế th ân đạt chuẩn, khi rời đi nên "phẩy tay áo, không mang theo một áng mây". Tôi phải x óa sạch mọi d ấu v ết của một người th ế th ân.


Trợ lý Lý mặc vest lịch lãm đến muộn, thấy cảnh tượng k ỳ qu ái trước mắt, anh ấy chỉnh lại kính, bình tĩnh nói: "Cô Tô, đây là cô Lâm, em họ của tổng giám đốc."


Cô Tô mỉm cười, dịu dàng nói: "Chào cô Lâm, tôi là Tô Miểu Miểu, Hạo Hạo có làm cô sợ không?"


Giọng nói của cô ấy ngọt ngào, như thể ngậm mật.


Tôi nghĩ đến mình, khi chơi game bật mic, đồng đội luôn bảo tôi c út đi mà làm bài tập về nhà.


Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Triệu Khảm không cho tôi nói chuyện.


"Không... không." Tôi đưa tay ra s ờ s oạng trong không khí, tiếp tục diễn kịch: "Trợ lý Lý, vé máy bay đi Mỹ đã đặt chưa? Bác sĩ Smith đã về chưa?"


Khóe miệng trợ lý Lý giật giật: "Cô Lâm, bác sĩ Smith đã về rồi, vé máy bay đặt lúc ba giờ chiều, chúng ta phải ra sân bay thôi."


"Được rồi trợ lý Lý, anh mau đến đỡ tôi một chút."


Tôi vừa đứng dậy, Tô Miểu Miểu đã đi đến cẩn thận đỡ lấy cánh tay tôi: "Để tôi, trợ lý Lý, anh giúp cô Lâm mang hành lý đi."


Hạo Hạo chạy đến ôm lấy chân Tô Miểu Miểu: "Mẹ ơi, hai mẹ luôn nè."


Tôi chợt th ót t im, trợ lý Lý liền nói: "Cầu thang hơi cao, cô Tô ôm cậu chủ nhỏ, để tôi đỡ cô Lâm là được."


Tôi dựa hẳn vào người trợ lý Lý, anh ấy vừa x ách vali vừa phải đỡ tôi, trông có vẻ rất thoải mái.


Tôi có thể cảm nhận được cơ bắp căng cứng trên cánh tay anh ấy, tôi khẽ nói: "Được đấy nha trợ lý Lý, không ngờ trông anh th ư s inh vậy mà thể chất lại khỏe thế."


Trợ lý Lý: "..."


"Thằng nhóc hư." Tô Miểu Miểu bế Hạo Hạo lên hôn một cái, rồi á i ng ại nhìn chúng tôi: "Xin lỗi nhé, Hạo Hạo hơi s ợ người l ạ."


Tôi lắc đầu: "Không sao."


"A Khảm cũng thật là, để em ở lầu hai mà không lắp thang máy." Tô Miểu Miểu bế Hạo Hạo đi bên cạnh tôi: "Khi nào em về?"


Tôi nhìn thấy Triệu Khảm đang ngồi trên sofa ở phòng khách tầng một, trầm ngâm nói: "Khi lá rụng về cội."


Trợ lý Lý: "..."


Khi đi đến phòng khách, Tô Miểu Miểu không hài lòng nhìn Triệu Khảm: "A Khảm, em gái anh sắp đi rồi, sao anh không tiễn em ấy một câu?"


Triệu Khảm: "?"


Anh ấy thấy tôi hóa trang thành người m ù thì khẽ nhíu mày.


Chỉ cần chưa kết thúc công việc, tôi vẫn là nhân viên của anh ấy.


Dựa trên đạo đức nghề nghiệp, tôi nói: "Anh, em đi Mỹ đây, lần này dù có chữa kh ỏi m ắt hay không, em cũng sẽ không trở về nữa."


Triệu Khảm nghi ngờ nói: "Mắt em bị sao vậy?"


Nói rồi anh ấy đi đến tháo kính râm của tôi ra, b óp c ằm tôi xem xét một lúc: "Phấn mắt của em sao lại bôi lem luốc như bị người ta đ ánh vậy?"


Tôi: "..."


Tôi nghiêng mặt sang một bên, tiếp tục nói: "Quê hương là nơi đau buồn, không chỉ chôn vùi tuổi thanh xuân của em, mà còn cướp đi niềm vui của em."


Triệu Khảm buồn cười nói: "Không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao, có cần phải đau buồn đến mức bỏ xứ đi xa không?"


Tôi: "..."


Ai đó giải thích giúp tôi sếp là l ợn thì phải làm sao?


Tôi cạn lời đỡ trán, nghĩ bụng với con mắt của Triệu Khảm, thảo nào Tô Miểu Miểu có con rồi mà anh ấy vẫn không hay biết.


Tôi cố gắng không để Tô Miểu Miểu nhìn thấy mặt mình, giật lấy kính râm trong tay Triệu Khảm đeo lại, để họ đỡ phải hiểu lầm nhau.


"Anh, từ khi bố em gặp t ai n ạn qu a đ ời, anh đã luôn chăm sóc em, em rất biết ơn nhưng em không thể để anh chăm sóc cả đời được, anh có cuộc sống của riêng mình, em không thể làm g ánh n ặng cho anh."


Triệu Khảm nhíu mày nói: "Em có mấy người bố?"


Tôi: "..."


Tôi lấy tay che mặt giả vờ khóc, kiên trì nói tiếp: "Một người như em… nên quay lại Mỹ và không bao giờ trở về."


Triệu Khảm liếc nhìn Tô Miểu Miểu, cuối cùng cũng nhớ ra "ánh trăng sáng" đang bế con đứng bên cạnh mình, suy nghĩ một lát rồi nói: "Như vậy cũng tốt." 


Nói rồi lại nhìn về phía trợ lý Lý: "Lý Hoa, cô ấy bị côn trùng cắn, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ không thông, cậu sắp xếp vài người đi Mỹ cùng cô ấy giải sầu đi."


"Vâng, Triệu tổng."


Tôi thở phào nhẹ nhõm, vòng vo một hồi, cuối cùng cũng trở lại đúng hướng.


Một triệu tệ này tôi nhận một cách an tâm.


Ngồi trên xe, tôi liên tục thở dài nhìn bóng lưng trợ lý Lý.


Anh ấy bị tôi thở dài đến ngồi không yên, cuối cùng khi đợi đèn đỏ thì quay lại hỏi tôi: "Cô Lâm không khỏe ở đâu à?"


Tình đồng nghiệp ba năm, trợ lý Lý vẫn khách sáo với tôi như vậy.


"Trợ lý Lý, tôi đã nghỉ việc rồi, anh cứ gọi tôi là Lâm An là được."


Đèn xanh bật, xe khởi động, tôi nhìn thấy trợ lý Lý nở nụ cười chuyên nghiệp trong gương chiếu hậu.


"Cô Lâm nói đùa rồi, cô là người mà Triệu tổng quan tâm nhất, tôi chỉ là trợ lý của ngài ấy thôi"


Nếu Tô Miểu Miểu không xuất hiện, tôi sẽ không thấy câu nói này có vấn đề.


Trợ lý Lý là người cũ bên cạnh Triệu Khảm, biết quá khứ của họ, cán cân chắc chắn sẽ nghiêng về phía Tô Miểu Miểu.


Tôi nghi ngờ anh ấy đang thông đồng với tôi, nhưng lại không có bằng chứng.


Tôi nói: "Anh là tay sai của Triệu Khảm, tôi là bồ nhí của Triệu Khảm, chúng ta ai cao quý hơn ai chứ? Hừ!"


Không hiểu sao, tôi luôn muốn phá vỡ chiếc mặt nạ suốt ngày cười của trợ lý Lý để xem bộ mặt thật của anh ấy.


Anh ấy: "..."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo