Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21
Yêu đương thì phải đảm bảo không ảnh hưởng đến phong độ thi đấu.
Tôi đến rõ ràng giúp tâm trạng Triệu Dương Phàm tốt lên nhiều.
Ở vòng loại, trạng thái của anh phục hồi, thi đấu rất ổn, thuận lợi vào vòng chung kết ngày hôm sau.
Tối hôm đó, sân tuyết bắt đầu có tuyết rơi.
Chúng tôi ngồi trong phòng ấm ngắm nhìn tuyết ở bên ngoài.
Triệu Dương Phàm hỏi tôi: “Vì sao lại đột nhiên đến?”
Tôi đáp: “Vì sợ anh thua rồi lại trách em.”
“Em nghĩ anh là kiểu người đó à?”
“Dù sao anh cũng từng giả vờ không biết tiếng Anh để lừa em dạy kèm còn gì.”
Triệu Dương Phàm: “… Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa.”
Tôi bật cười.
Anh nhìn tôi một lúc lâu:
“Cô gái có nụ cười đẹp này, có thể quay lại bên anh không?”
“Em có điều kiện.”
“Được.”
“Hôm đó, em thấy có một cô gái đến nhà anh.” Tôi nói rất điềm tĩnh, “Chính là đội trưởng đội cổ vũ hồi cấp ba. Cô ấy khóc, hai người nói chuyện suốt—em không cố ý nhìn, chỉ là cửa không đóng hẳn, nên vô tình thấy thôi.”
Triệu Dương Phàm gật đầu: “Là cô ấy. Cô ấy vừa chia tay bạn trai.”
“Chia tay xong đến tìm anh khóc à? Xin lỗi, em không hiểu.”
“Cũng không phải khóc kể gì đâu, cô ấy đến nhờ anh giúp—muốn nhờ anh trả lại những món quà bạn trai tặng trong mấy năm qua.” Có vẻ Triệu Dương Phàm có chút bất đắc dĩ, “Vốn dĩ anh không thích dính vào mấy chuyện này, nhưng vì anh quen cả hai nên bị kéo làm người trung gian.”
“À, đúng rồi.” Triệu Dương Phàm nói: “Em cũng quen bạn trai cô ấy đấy, chính là hội trưởng hội học sinh cấp ba.”
Tôi ngạc nhiên: “Hai người họ là một cặp à?”
“Ừ, yêu nhau từ năm nhất đại học.”
“Vậy anh chưa từng yêu cô ấy?”
“Đương nhiên là không! Bọn anh chỉ là bạn. Hồi cấp ba anh không có khả năng yêu đương ai.”
“Thế sao chiếc khăn quàng em tặng anh lại ở cổ cô ấy?”
“Khăn nào?” Triệu Dương Phàm ngơ ngác.
Tôi miêu tả cho anh, đó là chiếc khăn len tôi tự tay đan.
Anh tức giận mắng: “Thì ra là em đan! Không phải anh đưa đâu, là hội trưởng lấy trong túi, bảo mượn để giữ ấm. Anh còn thắc mắc sao lại có cái khăn mình chưa từng thấy qua… Nếu biết là của em, anh tuyệt đối không để họ đụng vào!”
Anh nói như vậy tôi lại nhớ ra.
Đúng là trên chiếc khăn đó không ghi tên…
Triệu Dương Phàm giận quá, kéo hội trưởng ra khỏi danh bạ rồi chửi cho một trận.
Sau đó, anh rụt rè xin lỗi tôi: “Nếu em không thích anh qua lại với người con gái khác, sau này anh không chơi với ai nữa. Lần này là anh sai, lẽ ra nên sớm giải thích, em sẽ không giận đến vậy.”
Tôi cũng xin lỗi: “Là em suy nghĩ quá nhiều, hiểu lầm hai người.”
“Không không không, lỗi của anh. Nếu anh giải thích sớm, em đã không hiểu lầm. Trách nhiệm là ở anh hết.”
Tôi thở dài: “Anh vừa nói hồi cấp ba không thể yêu đương, vì lý do gì vậy?”
“Vì phải học hành chăm chỉ, không được yêu sớm.” Triệu Dương Phàm nghiêm túc, “Ai đó từng phát biểu trong buổi sinh hoạt lớp như thế.”
Tôi chết lặng.
Chẳng phải, chính là bài phát biểu tôi từng làm sao?!
Triệu Dương Phàm nhìn tôi: “Vì câu nói đó, anh đã chờ đến sau kỳ thi đại học.”
“Chờ… em á?”
“Chứ sao nữa. Nếu không, anh có cần vất vả tiếp cận lại em lần nữa không?”
Khoan đã!!!
Chuyện này là sao chứ?!
Anh đã…..????
Tôi: đồng tử chấn động.
22
“Lúc học lớp 10 có một trận thi đấu, chỉ là giải cấp thành phố đơn giản thôi, em từng đến xem, còn nhớ không?” Triệu Dương Phàm hỏi tôi.
Tôi lờ mờ nhớ ra.
Anh chống cằm, ánh đèn vàng hắt xuống mặt anh, tạo nên đường viền sáng tối mờ nhạt.
“Lúc đó, thật ra tâm lý anh có rất nhiều trở ngại. Vừa lên cấp ba, anh cứ nghĩ mãi, có nên tiếp tục trượt tuyết không, hay chuyển hẳn sang học văn hóa, để trượt tuyết làm sở thích thôi?”
Tôi kinh ngạc: “Anh từng định từ bỏ à?”
“Ừ, anh từng muốn bỏ cuộc.” Triệu Dương Phàm cười khẽ, “Thật ra trượt tuyết rất dễ bị thương, anh mới 15 tuổi đã bị đủ loại chấn thương rồi.”
Cái này tôi biết.
Trên người anh có vài vết sẹo, anh từng nói là chấn thương khi luyện tập.
Thi đấu thể thao mà, phía sau ánh hào quang luôn là những nỗi đau chẳng ai hay.
“Anh vốn định sau trận đấu thành phố đó thì chuyển hướng học văn hóa, không làm vận động viên năng khiếu nữa. Nhưng hôm ấy em đến—”
Triệu Dương Phàm hồi tưởng lại, trong mắt ánh lên ý cười.
“Anh mắc lỗi, trượt khỏi đường tuyết, người nhà và huấn luyện viên đều im bặt. Chỉ có em—anh nhớ rõ em giơ một tấm bảng ngớ ngẩn, ánh mắt sáng rực, hô to cổ vũ cho anh.”
“Anh đã nhìn em rất lâu, em cứ hô lên hô xuống như thế.”
“Ngay khoảnh khắc ấy, anh chợt thấy, ừm, hình như kiên trì tiếp cũng không tệ.”
Triệu Dương Phàm đưa tay xoa đầu tôi.
Trận đấu ấy tôi nhớ.
Nhưng tôi không hề biết, lúc ấy anh cũng đang nhìn tôi.
Tôi hét cổ vũ hăng say, cứ tưởng anh không thấy được mình… Nếu không thì tôi cũng chẳng dám làm vậy.
Đều tại kính trượt tuyết che mắt, lại khiến người ta nhìn thấu lòng nhau.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh bắt đầu lặng lẽ để ý đến em.”
“Tại sao lúc bầu chọn đội cổ vũ, anh lại bầu cho em?”
“Thì muốn chọn em mà.” Triệu Dương Phàm trả lời rất đương nhiên, “Anh muốn em đi thì bầu thôi, có gì phức tạp đâu.”
“Nhưng, hồi đó em không xinh mà, còn hơi mũm mĩm, da mặt lại lấm tấm mụn.”
“Thư Tuyết, em có đang đánh giá bản thân quá nghiêm khắc không? Tuy hồi đó đúng là hơi mũm mĩm hơn bây giờ, nhưng dễ thương mà! Tuổi dậy thì bị mụn thì sao? Ai chẳng từng bị? Đa số đều bị hết đấy!”
Thì ra là như vậy…
Lá phiếu tôi canh cánh trong lòng bao năm, hóa ra không phải vì thương hại.
Thứ tổn thương tôi, chỉ là nỗi tự ti âm thầm cô độc.
“Nói ra mới nhớ,” Triệu Dương Phàm lại nói, “Hè sau kỳ thi đại học, nghe tin cả hai đỗ cùng một trường, em không biết anh vui cỡ nào đâu. Anh còn mua cả bó hoa hồng, định tặng em rồi nghiêm túc nói chuyện. Nhưng khi tới KTV, vừa hay nghe được em nói chuyện với bạn cùng bàn.”
“Nói gì cơ?”
“Cô ấy hỏi em có thích anh không, em bảo không, đừng nhắc tên Triệu Dương Phàm nữa.” Giọng anh khàn đi, “Anh bị đả kích lớn, không dám xuất hiện mà rời đi luôn.”
Tôi: …
Trong ký ức của tôi, sau khi có giấy báo trúng tuyển, lớp trưởng có tổ chức một buổi tụ tập, chỉ có mình anh không tới.
Là ai đã lỡ hẹn với mối tình đầu?
Ồ, thì ra là tôi!
“Sau đó thì sao?” Tôi hơi chột dạ, thấy có lỗi.
“Sau đó thấy em đăng confession tỏ tình, anh nghĩ vẫn nên thử xem sao, liền bịa ra chuyện bạn cùng phòng muốn theo đuổi em… Nhưng, ban đầu anh thật sự không biết em follow Douyin của anh, đúng là trùng hợp thật đấy.”
“Còn nữa, anh không phải người không có liêm sỉ. Ban đầu anh lập tài khoản đó chỉ để chia sẻ thói quen tập luyện thôi, ai ngờ càng ngày càng lệch hướng, khụ khụ.”
Triệu Dương Phàm rụt rè: “Tuyết Tuyết, anh thật sự là người rất tốt đấy, hay là em tìm hiểu thêm chút nữa? Biết đâu em phát hiện ra, mình lượm được báu vật rồi thì sao?”
Tôi nói: “Em phát hiện từ lâu rồi mà. Anh đoán xem năm lớp 10, vì sao em lại liều lĩnh đến xem trận đấu của anh, dù biết bị cha mẹ phát hiện sẽ bị đánh gãy chân?”
“Hửm?”
“Vì ngay từ khi đó, em đã muốn đứng cạnh anh rồi.”
Đôi mắt Triệu Dương Phàm sáng rực lên.
Tôi lại nhớ tới ngày hôm ấy.
Gió thổi tung vạt áo thiếu niên, khiến cả thanh xuân của tôi sống dậy.
“Triệu Dương Phàm, em thích anh.”
Câu nói muộn màng ba năm năm ấy, cuối cùng tôi cũng nói ra được.
Triệu Dương Phàm cúi đầu, hôn tôi.
23
… Tôi thật hết nói nổi.
Anh chỉ hôn một cái rồi lập tức lùi lại, như gặp kẻ địch.
“Suýt nữa, suýt nữa là tiêu rồi, A Di Đà Phật, đang mùa thi đấu, tuyệt đối không thể phá giới!”
Tôi nói: “Anh không thể tự kiềm chế một chút sao? Hôn một cái mà như mất mạng thế?”
Triệu Dương Phàm gật đầu lia lịa: “Chính là muốn cái mạng già của anh đấy! Trai trẻ máu nóng hừng hực, em không hiểu đâu!”
Tôi: …
Thôi được rồi, còn biết nói gì nữa đâu.
Ngày hôm sau, chung kết.
Triệu Dương Phàm mặc bộ đồ trượt tuyết đỏ trắng, đứng trên đỉnh đường trượt, hướng về phía tôi giơ tay làm dấu chữ “YEAH”.
Tôi mỉm cười, giơ cao tấm bảng trong tay, giống như nhiều năm trước, cổ vũ cho anh.
Chàng trai như đại bàng trên tuyết, lao vút xuống.
Lần này, cuối đường trượt tuyết không chỉ có ước mơ của anh.
Mà còn có tôi.