Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi có kết quả, anh ta vốn định khuyên tôi làm lại lần nữa.
Không ngờ— đồng nghiệp của anh ta lại là bạn thân của Lâm Phi Phi, và đã đem chuyện đó nói cho cô ta biết.
Sau đó, Lâm Phi Phi tìm đến anh ta.
Dù biết rõ kết quả xét nghiệm có khả năng bị nhầm, cô ta vẫn không ngần ngại đem toàn bộ số tiền tiết kiệm ra hối lộ.
Còn hứa sau khi quay về nhà họ Tiêu sẽ cho anh ta một khoản lớn.
Bị lòng tham che mờ lý trí, anh ta đã gật đầu đồng ý, thậm chí còn lén ghi âm lại đoạn trao đổi với tôi.
Sau khi đoạn ghi âm bị tung ra, tôi đã gọi cho anh ta,.cũng đích thân đến trung tâm xét nghiệm.
Nhưng người này như bốc hơi khỏi nhân gian, liên lạc cách nào cũng không được.
Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi quay sang nhìn người bên cạnh đang nhẹ nhàng bóc nho cho tôi ăn:
“Là anh tìm được anh ta đúng không? Anh đã nghi ngờ từ trước rồi à?”
“Ừm, tên đó cáo già lắm, suýt chút nữa để anh ta chạy mất.”
Anh ấy quay sang nhìn tôi:
“Còn em? Sao thuyết phục được Lâm Siêu?”
“Không phải em thuyết phục. Là anh ta chủ động tìm đến em.”
Sáng hôm qua, vừa mới ngủ dậy, thì có người tự xưng là anh trai Lâm Phi Phi gửi lời mời kết bạn.
Ban đầu tôi còn tưởng đến gây sự, ai ngờ lại là đến giúp tôi một tay.
Hách Đình Xuyên đưa cho tôi một quả nho, tôi ngoan ngoãn ngậm lấy từ tay anh, đầu lưỡi còn nghịch ngợm liếm nhẹ đầu ngón tay anh ấy một cái, khiến cổ họng anh ấy khẽ động, rõ ràng bị tôi chọc đến nỗi khó chịu.
“Vậy nên mấy hôm nay anh đâu có đi công tác…”
“Mà là âm thầm giúp em bắt anh ta phải không?”
Tôi mềm lòng, giọng cũng nhẹ hẳn đi:
“Chồng à, sao anh tốt thế hả?”
Tôi đưa tay nhéo mặt anh ấy.
“Em vừa gọi anh là gì đấy?”
Hách Đình Xuyên rút khăn tay ra, bình thản lau từng đầu ngón tay.
“Chồng mà, sao nào—đính hôn rồi, chẳng lẽ không cho em đổi cách xưng hô?”
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã hét khẽ lên một tiếng, vội vòng tay ôm lấy cổ anh ấy:
“Anh làm gì thế! Mau thả em xuống!”
Khóe môi Hách Đình Xuyên khẽ nhếch lên:
“Vợ yêu, anh giúp em chuyện to thế này, không có chút báo đáp nào à?”
“Nhưng… Bây giờ vẫn còn ban ngày mà!”
“Có một câu, gọi là giữa ban ngày mà làm chuyện xấu.”
“…Mặt dày!”
12.
Nhờ có Hách Đình Xuyên ra tay, dư luận hoàn toàn nghiêng về phía tôi.
Nhưng Lâm Phi Phi vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Dưới sự nằng nặc yêu cầu của cô ta, ba tôi rốt cuộc lại cùng cô ta đi xét nghiệm thêm lần nữa.
Kết quả vừa ra— Lâm Phi Phi như sụp đổ, ngồi bệt xuống hành lang bệnh viện.
Ánh mắt cô ta trống rỗng, nhìn chằm chằm xuống nền nhà, lẩm bẩm như người mất hồn:
“Không… Không thể nào…”
“Chuyện này không phải sự thật…”
“Tôi mới là thiên kim thật cơ mà… Sao lại như vậy…”
“Tôi không quay về nhà họ Lâm nữa đâu… Không bao giờ!”
“A! Xin mấy người đấy! Đừng đánh tôi!”
“Tôi đưa hết tiền cho mấy người rồi mà!”
“Đừng mà! Nóng! Đầu thuốc lá… Bỏng quá…”
Cô ta lao ra khỏi bệnh viện trong trạng thái hoảng loạn, không biết bên ngoài từ lâu đã có phóng viên rình sẵn.
Cảm xúc rối loạn, Lâm Phi Phi cứ thế lao thẳng qua đường.
Ngay lúc bước ra giữa lòng đường— một chiếc xe con lao đến, đâm thẳng vào cô ta.
Cảnh tượng y hệt như trong giấc mơ của tôi…
Ba tháng sau.
Trước ngày Lâm Phi Phi xuất viện.
Tôi ôm một bó hoa, bước vào phòng bệnh.
Thấy tôi, Lâm Phi Phi khẽ cụp mi:
“Cậu đến làm gì? Đến để cười nhạo tôi à?”
Tôi nhẹ giọng:
“Cậu may mắn đấy. Sau khi cậu nhập viện không lâu—”
“Ba cậu vì nợ cờ bạc, bị người ta chém đứt tay chân, mất máu nhiều quá mà chết rồi.”
Tôi vừa nói, vừa quan sát phản ứng của cô ta.
“Còn anh cậu—mấy hôm trước say xỉn đánh nhau, bị tuyên án 5 năm tù.”
Nghe đến đây, bàn tay đặt trên chăn của Lâm Phi Phi đột nhiên siết chặt.
Cô ta run rẩy ngẩng lên:
“Cậu nói mấy chuyện đó cho tôi nghe làm gì?”
Tôi khẽ cười:
“Tôi chỉ muốn nói… Cậu và mẹ cậu, tự do rồi.”