Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
20
Thời đại học trôi qua nhanh hơn cấp ba rất nhiều.
Mãi đến khi Bùi Ứng Hàn xé nát bức thư tình một nam sinh khác đưa cho tôi ngay trước mặt, tôi mới hiểu vì sao tác giả lại gán cho anh ấy cái thiết lập cố chấp cứng đầu này.
Lúc hôn tôi, anh ấy còn nhẹ nhàng cắn lên môi tôi một cái.
“Nếu lần sau em còn nhận thư tình của người khác, anh tuyệt đối không tha.”
Tôi bị anh đè lên cửa hành lang thư viện, không nhúc nhích nổi.
“Không phải em nhận, chắc là lúc nãy em đi vệ sinh thì ai đó nhét vào...” Đôi mắt tôi đỏ ửng vì bị anh hôn đến nóng ran, nhìn anh khẽ giải thích.
Từ sau kỳ thi đại học, anh bắt đầu tiếp quản công ty gia đình.
Vừa học đại học vừa làm việc khiến anh cực kỳ bận rộn.
Dù học cùng trường, chúng tôi cũng không thể ngày nào cũng gặp nhau.
Tôi càng không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện thế này.
Đang định đổi chủ đề, anh lại nghiêng người tới, chấm một nụ hôn nhẹ lên môi tôi: “Năm đó em viết gì trong bức thư tình gửi anh?”
Toàn thân tôi run lên.
Đó đâu phải thư tình gửi anh đâu!
“Ưm... Em không nhớ…” Chưa kịp nói xong thì môi lại bị anh chặn lại.
Anh hôn tôi rất lâu.
Phía sau là hành lang yên tĩnh của thư viện, tôi không dám phát ra tiếng động nào.
“Nhớ ra chưa?” Khi tôi sắp không thở nổi, anh mới buông ra.
Giọng anh trầm thấp, khàn khàn.
Tôi vội vàng gật đầu.
Nếu bị người khác bắt gặp, tôi còn mặt mũi nào sống trong trường nữa!
Thế là tối hôm đó tôi liền viết một bức thư tình dài hẳn hai trang, đưa cho Bùi Ứng Hàn.
Anh rất hài lòng.
Liên tục nửa tháng sau đó, ngày nào cũng gác lại công việc để đi ăn tối với tôi.
Bùi Nhược An gần như tối nào cũng gọi điện kể về tiến triển của nó với Tống Khiêm.
Cốt truyện còn ngọt hơn cả lúc tôi đọc trong nguyên tác giữa Tống Khiêm và Cố Tiểu Tiểu.
“À đúng rồi, quên không nói, hôm nay em gặp lại Cố Tiểu Tiểu.” Sắp cúp máy thì Bùi Nhược An bỗng nhắc.
Tôi theo bản năng siết chặt điện thoại.
“Bọn em còn cùng ăn cơm nữa. Chị biết bạn trai cô ấy là ai không? Là nam sinh lớp 8 năm ấy đó, hôm nay cũng có mặt.”
“Nghe nói cậu ấy theo đuổi Cố Tiểu Tiểu suốt hai năm trời.”
“Rất tốt với cô ấy luôn, lại đẹp trai, nhà còn có điều kiện, cực kỳ xứng đôi.”
Nó còn nói thêm rất nhiều.
Nhưng tôi chẳng nghe rõ mấy.
Chỉ cảm thấy mọi thứ hiện tại giống như một giấc mơ.
Khi giấc mơ bắt đầu, tôi chưa bao giờ nghĩ nó sẽ đi đến hôm nay.
Lúc Tống Khiêm cầu hôn Bùi Nhược An, tôi là người cầm máy quay.
Nhìn con bé ngạc nhiên chìa tay ra để anh đeo nhẫn, tôi cũng khóc theo.
Ống kính xoay một vòng, tôi liền thấy Cố Tiểu Tiểu đang đứng bên kia.
Cạnh cô ấy là một nam sinh.
Có lẽ do xúc động quá, tôi cầm máy quay mà đứng không vững, suýt nữa thì ngã nhào ra phía trước.
Bùi Ứng Hàn lập tức đỡ lấy tôi.
Anh cẩn thận bảo vệ tôi, hai chúng tôi cùng ngã xuống đất.
Từng tia nắng li ti rơi trên gương mặt anh, chói đến mức khiến người ta hoa mắt.
“Bùi Ứng Hàn.”
“Ừ?”
Tôi cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh.
“Làm nam chính của đời em nhé.”
“Ting”
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, mở khóa phúc lợi ẩn: Ba năm hai đứa nhỏ.” Hệ thống đã biến mất bao năm lại một lần nữa hiện lên.
“Biến!”
Ngoại truyện: Bùi Ứng Hàn
Dạo này không hiểu sao Diệp Giản cứ mặt nặng mày nhẹ với tôi suốt.
Hôm nay tôi thật sự chịu hết nổi, bèn hỏi: “Em sao vậy?”
“Anh vào thư phòng là khóa trái cửa liền, bên trong có gì không thể cho em biết à?” Cô ấy chất vấn, mắt đỏ hoe cả lên.
Thì ra là vì chuyện này.
“Không có gì đâu, dạo này anh bận quá, không muốn bị làm phiền.”
“Em không tin.”
Tối hôm đó, Diệp Giản nhân lúc tôi ngủ say liền lén lút mò vào thư phòng.
Lúc tôi tỉnh dậy nửa đêm, phát hiện bên cạnh đã chẳng còn ai.
Tìm được cô ấy trong thư phòng thì đã thấy mọi thứ bị lục tung cả lên.
Trên bàn trước mặt cô ấy, đang đặt một cái lọ thủy tinh mà cô ấy vừa lôi ra.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, cười rạng rỡ như vừa bắt được quả tang.
Tôi chỉ thấy hơi nhức đầu.
“Anh đang gấp hạc giấy tặng em à?”
Trong lọ thủy tinh mới được một nửa số hạc giấy.
Ban đầu tôi cứ tưởng chuyện này dễ, ai ngờ gấp tới gấp lui đau cả não.
Tôi xỏ dép lê đi tới.
Cô ấy đung đưa đôi chân nhỏ dưới chân ghế, tinh nghịch như con mèo con vừa phá phách xong.
Tôi thở dài, kéo chân cô ấy lại, sưởi ấm trong tay rồi mới mang dép vào cho.
Sau đó ôm cô ấy ngồi lên đùi mình.
“Ừm, cái này gấp khó lắm.” Tôi lấy một tờ giấy vuông từ bên cạnh, bắt đầu gấp thêm một con nữa.
Cô ấy lại như một con chuột nhỏ vừa trộm được mỡ, hớn hở cầm cái lọ thủy tinh lên.
“Trong này có bao nhiêu con rồi?”
“508.”
“Hồi đó anh chẳng bảo mấy thứ này trẻ con lắm còn gì?”
“Thì đúng là trẻ con thật.” Tôi hơi ghét bỏ ném con hạc mới gấp xong vào lọ.
Cô ấy đặt lọ lại chỗ cũ, rồi quay sang nâng mặt tôi lên.
“Thế mà vẫn gấp à?”
Đôi mắt cô ấy sáng long lanh, niềm vui trong đó chẳng hề che giấu.
Thật ra thì…
Gấp hạc giấy để mai cũng được.
Tôi đưa tay đẩy hết đống đồ trên bàn sang một bên, bế cô ấy đặt lên bàn.
Cô ấy giật mình hét khẽ một tiếng.
“Anh làm gì vậy?”
Tôi cười, cúi xuống hôn: “Làm chuyện không trẻ con.”
——
Tôi xưa nay chẳng tin mấy chuyện linh tinh đó.
Vậy mà cô nhóc này lại chạy đến nhắc tôi nhất định phải ước một điều.
Trẻ con quá.
Tôi chưa từng ước điều gì.
Thứ tôi muốn, tôi sẽ tự mình giành lấy.
Tôi nhìn về phía chiếc lọ hạc giấy ở góc bàn.
“Vậy thì, mong cô nhóc trẻ con đó năm nào cũng cùng tôi đón sinh nhật.”