Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cũng bắt đầu hiểu ra, thực ra bản thân vẫn luôn ở đó. Chỉ là khi ở bên nhau, chúng ta luôn nghĩ đến việc gần gũi hơn với đối phương, phù hợp hơn với đối phương, ngược lại lại khiến mối quan hệ trở nên trống rỗng hơn, càng khiến chúng ta cảm thấy ngột ngạt."
"Em không hối hận vì đã chia tay, chỉ là bây giờ nghĩ lại có chút xin lỗi anh, đã nhắc đến vào lúc anh đau lòng nhất."
Bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt anh bị nắm lấy, anh lắc đầu, cười nói: "Không cần xin lỗi, anh chưa bao giờ trách em."
"Thực ra em có dùng tài khoản phụ để theo dõi anh." Ngón tay cái tôi xoa xoa cằm anh, "Thấy anh đang sống một cuộc sống nghiêm túc, em rất vui."
"Sau khi chia tay, chúng ta đều đang trưởng thành, chứ không phải dậm chân tại chỗ."
Anh cười một tiếng, nói: "Vì không muốn làm em thất vọng, anh phải là người xuất sắc nhất trong các phương án mà em lựa chọn." Sau đó hơi cúi đầu hôn lên ngón tay cái đang nghịch ngợm kia.
Cảm giác mềm mại trên ngón tay cái khiến cả người tôi tê dại, tôi rũ mắt nói: "Không có lựa chọn, chỉ có anh."
Anh dường như rất vui với câu trả lời này, hai mắt híp lại, rồi đột nhiên mở to, uất ức nói: "Vậy sao ngày trở về lại lạnh nhạt với anh như vậy?"
"À..." Tôi áy náy lảng tránh ánh mắt, "Vì không biết suy nghĩ của anh, nên..."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Phát hiện có người và ai đó liên kết lại để dỗ dành em, muốn xem còn có trò gì nữa, tiện thể... Trêu chó."
"Vậy, màn trình diễn có làm em hài lòng không?" Anh nhướng mày một cách tinh nghịch.
"Tạm được..." Tôi không khỏi nhăn mũi.
"Xem ra vẫn chưa đủ."
"Gì cơ?"
"Chưa đủ để em hiểu, anh yêu em đến nhường nào."
Trong xe rơi vào im lặng, đột nhiên có tiếng "tách tách" giòn tan gõ vào cửa sổ, trên kính có những hạt mưa dày đặc.
Xa xa có tia chớp xé toạc bầu trời, tiếng sấm vang dội, những hạt mưa trở nên vội vã, thế giới chìm trong cơn mưa tầm tã.
Anh cúi người áp sát, hương cam quýt quấn quýt quanh chóp mũi. Lại một tia chớp lóe lên, lời nói của anh xuyên qua tiếng sấm.
"Không sao, em có thể xác nhận bất cứ lúc nào, tình yêu của anh chắc chắn không thể nghi ngờ."
••
Lần đầu tiên tôi gặp anh là ở một lớp học tự chọn năm hai đại học. Trường xếp lịch học lúc nào cũng có những lúc điên rồ, lớp học tự chọn vào tám giờ sáng đã là một tội ác không thể tha thứ, việc điểm danh đột ngột lại càng là tội ác nhân lên.
Lúc nằm trên giường nhận được điện thoại của bạn cùng phòng, những hình ảnh đẹp đẽ trong mơ bị dọa cho tan biến không còn dấu vết, trong đầu chỉ còn lại sự căm hận đối với phòng giáo vụ.
Tôi vội vàng thu thập xong rồi lao đến giảng đường, khuôn viên trường vốn nhỏ bé lúc này lại trở thành một tia hy vọng cứu mạng, nhưng đến đoạn cầu thang cuối cùng lại có sự cố.
Ở khúc cua đột nhiên có một chàng trai lao ra, bước chân vội vã lao xuống cầu thang. Tôi trực tiếp va phải anh, bàn chân vừa bước lên bậc thang bị va chạm làm cho lảo đảo, một tiếng "rắc" vang lên, vinh hạnh bị thương.
Chàng trai dường như cũng nghe thấy tiếng động giòn tan, áy náy hỏi: "Xin lỗi xin lỗi, cậu có sao không?"
"Hình như..." Cơn đau nhói ở mắt cá chân ập đến: "Không giống như không sao."
"Tớ dìu cậu đến phòng y tế nhé?" Chàng trai đưa tay ra ra hiệu.
Ánh mắt tôi không khỏi quan sát anh, anh cao hơn một mét tám, mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản và quần jean, mái tóc húi cua dưới trán rộng, sống mũi như núi, đôi môi rất mỏng, quyến rũ nhất là đôi mắt màu hổ phách, ánh mắt mang theo sự lo lắng và áy náy.
Hơi giống chó, hơi... Đáng yêu.
Trong lúc suy nghĩ đang chuyển động, lời từ chối ở khóe môi lại vòng một vòng: "Cảm ơn... Vậy phiền cậu."
Tôi thuận thế ngã vào lòng anh, được anh dìu đi khập khiễng đến phòng y tế.
Tôi gửi phiếu bệnh án và giấy xin phép cho bạn cùng phòng và giáo viên, lại dưới sự yêu cầu nhiệt tình của anh mà thêm phương thức liên lạc.
Thế là, một buổi sáng tám giờ không mấy đẹp đẽ bỗng nhiên có một phong vị khác.
Những ngày sau đó, anh chu đáo lo cho tôi cả ba bữa ăn. Sau khi vết thương đỡ hơn, anh vẫn tiếp tục lo đồ ăn vặt và nước uống trong ký túc xá, ân cần như vậy, ngay cả bạn cùng phòng cũng bắt đầu nghi ngờ động cơ của anh.
Thế là vào một đêm mưa khi mắt cá chân đã lành hẳn, hai người che ô đi dạo, câu hỏi ấp ủ trong lòng cuối cùng cũng được nói ra.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, vẻ mặt của chàng trai dần dần trùng khớp với người đàn ông trước mắt, cùng một câu hỏi vang lên: "Vậy anh muốn hỏi, liệu anh có được quyền bước vào câu chuyện của em không?"
Trong ký ức của cơn mưa, câu trả lời được lặp lại: "Anh đã có từ lâu rồi."