Tịch Kha - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

11.

Kể từ ngày hôm đó, sự tình phát triển có vẻ chệch hướng.

Trong khi tôi còn xấu hổ rối rắm vì Tịch Triệt có thể nghe tiếng hệ thống công lược, Tịch Triệt lại bắt đầu trở thành một con khổng tước (6) đúng nghĩa.

Cậu ấy bắt đầu mỗi ngày đều tặng bữa sáng cho tôi, mỗi ngày một kiểu.

Cậu ấy như bóng với hình, mỗi khi tôi ngẩng mặt lên nhìn lại thấy cậu ấy xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

Cậu ấy thậm chí còn hiểu được sở thích của tôi, tặng tôi đầy một túi đề luyện thi vào đại học.

……

Ánh mắt của tôi dừng lại ở trên đống bài thi, hỏi cậu ấy: “Cậu có ý gì?”

“Tớ đang giúp cậu.”

Tịch Triệt nâng tay sờ sờ lên cổ, nói qua loa, “Không phải cậu đang công lược tớ hay sao? Tớ đang giúp cậu đấy!”

Ánh mắt của cậu ấy bình tĩnh, nói như thật: “Tớ là loại người thích tiêu tiền, tiêu càng nhiều cho cậu, càng dễ bị công lược.”

]Tôi: “…”

Tôi cảm thấy Tịch Triệt coi tôi là kẻ ngốc.

Nhưng đến khi thấy giá trị công lược đã tăng đến 40 điểm, tôi lại không chắc chắn lắm.

“Hệ thống, vì sao Tịch Triệt lại giúp tôi?”

Hệ thống u oán nói: “Hừ hừ, thẳng nhỏ này đang tự mưu đồ lợi ích bản thân.”

Tôi ngẩn người, bất giác hiểu được một cái gì đó.

Tôi đỏ mặt trộm nhìn Tịch Triệt, lại vừa lúc thấy cậu ấy nhìn trộm về phía này.

Bốn mắt chạm nhau, lại đồng thời trốn tránh.

Một lát sau, tôi thu được tờ giấy nhắn của cậu ấy, vẫn là ba câu:

“Cậu yên tâm, sẽ không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu."

“Nếu cảm thấy phức tạp, cậu có thể từ chối bất cứ lúc nào."

“Tớ đều nghe lời cậu.”

Tờ giấy trong tay tôi nháy mắt trở nên nóng bỏng, nóng đến nỗi tay tôi cảm thấy ngứa ran.

Tôi thật sự không biết phải ứng xử như thế nào, trong trường học bắt đầu có tin đồn lan truyền.

12.

Một nhân vật phong vân như Tịch Triệt, từng hành động cử chỉ đều là tiêu điểm của mọi người.

Mà tôi, ngoại trừ mỗi lần xuất hiện ở trên bảng thành tích học tập, không tham gia hoạt động cũng không có bạn bè, ba năm trung học tôi vẫn là một người tàng hình.

Tịch Triệt làm gì cũng lén la lén lút, việc chúng tôi ngẫu nhiên xuất hiện trước mặt mọi người cùng những biểu hiện trước mặt người khác vẫn khiến mọi người chú ý.

Có hai người cách biệt một trời một vực đi cùng nhau, khiến cho mọi người tò mò đồn thổi.

“Tịch Triệt dạo này sao lại đi lại gần gũi với bạn học đứng đầu khóa thế nhỉ? Bọn họ có liên quan gì tới nhau không thế?”

“Làm sao có thể, tôi thấy vài lần Tịch Triệt đều là hỏi cô ấy các câu hỏi môn khoa học tự nhiên, chắc là cùng nhau học nhóm thôi.”

"…..”

Giống như là không có những nghị luận quá mức khác thường, nhưng những ánh mắt kia thường xuyên để ý đến tôi, giống như kim đâm vào bàn chân vậy.

Lớp bên cạnh có mấy nữ sinh lớn mật, chắn ta ở hành lang hỏi rõ ràng:

“Này, Lê Kha, có phải cậu với Tịch Triệt nói chuyện yêu đương không?”

“Hãy dạy chúng tôi một chút xem cậu dùng thủ đoạn gì?”

Những lời đùa cợt châm chọc tôi rõ ràng, tôi hé miệng

“Tôi có yêu đương hay không, liên quan gì đến các cậu?”

Một tiếng âm thanh kèm theo lửa giận, bóng dáng to lớn của Tịch Triệt chắn tôi ở phía sau.

“Âm dương quái khí, các cậu muốn làm gì đấy?”

Khí thế trùm trường của Tịch Triệt khiến cho mặt mấy nữ sinh này giống như màu đất chỉ bằng một câu.

Tôi vừa định ló đầu ra, thì trong tầm mắt lại xuất hiện một khuôn mặt khác.

Qua Trân Lệ thân mật cười cười với tôi: “Ngày hôm đó dọa đến cậu, tớ xin lỗi.”

Cô ấy bỗng nhiên lại gần ta lặng lẽ nói, “Sữa tươi chỉ cần uống một ngụm là có thể nhận ra hương vị, tớ chỉ muốn nhìn thấy đối tượng mà Tịch Triệt phải diễn khổ nhục kế thôi…”

“Qua Trân Lệ!”

Tịch Triệt xoay người căm tức nhìn Qua Trân Lệ, bị nàng ghét bỏ phất phất tay: “Mấy người này để tớ xử lý cho, cậu đem cô gái nhỏ mang đi đi!”

Khi tôi bị Tịch Triệt nắm tay lôi đi, tôi nghe thấy âm thanh rõ ràng giận dữ của Qua Trân Lệ: “Miệng nhỏ của chúng mày sao lại phun ra những lời bẩn thỉu như thế? Nếu thấy nhàn nhã quá thì liếm WC trường học một lần đi…”

13.

Tịch Triệt kéo tôi đến một góc vắng người

Cậu ấy không còn thái độ hờn dỗi trách móc như trước, mà lại thật cẩn thận: “Thật xin lỗi, là tớ không tốt.”

Cậu ấy dùng giọng nói dịu dàng với ngữ khí dỗ dành xong lại rõ ràng: “Cậu đừng sợ, nếu còn ai nói lung tung, tớ sẽ xé miệng họ ra.”

 

Tôi bị tốc độ lật mặt (7) của cậu ấy trêu cho bật cười, nhẹ nhàng nói: “Tớ không nhát gan thế!”

Tôi biết tính cách bản thân rất là không tốt, kỳ lạ mà hướng nội.

 

Những lúc cảm thấy đuối lý sẽ càng nhát gan so với người khác, nhưng bởi vì từ nhỏ không ai làm chỗ dựa cho tôi, chứ thực ra tôi cũng không sợ hãi đối với sự ác ý bên ngoài của người khác.

_________

(6) Khổng tước: Con công
(7) Tốc độ lật mặt: Tốc độ thay đổi thái độ (Ý là lúc trước thì hung dữ lúc sau thì dịu dàng)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo