Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta đẩy quà tặng trở về: “Thần Phi tỉ tỉ, tính cách ngay thẳng, ngươi nghĩ nàng khắc nghiệt thì hãy nói chuyện thành thật với tỉ ấy, nếu ta nói thì có thể sẽ không có hiệu quả lắm đâu!”
Rốt cuộc, năm đó ta đã từng bị nàng mắng, tự nhiên biết Thần Phi vô cùng lo lắng quan tâm, thật ra là miệng cứng tim mềm.
Hơn nữa, chỉ có vài lời nói, lại thu hậu lễ như vậy, có vẻ ta giống như kẻ tham tiền, cha ta từ nhỏ đã dạy vô công bất thụ lộc (19), khi người khác hối lộ nịnh nọt, hắn không cả chạm vào, cũng dẫn tới năm đó nhà ta vì thanh liêm mà rất nghèo túng.
Thư Lan Âm thấy ta không nhận cũng không cưỡng cầu, chỉ chọn vài món đồ thú vị đưa cho ta, nói hai câu cát tường rồi mới rời đi.
Chân trước nàng vừa mới đi, Lý Quân Khoát sau lưng đã tới, phong trần mệt mỏi, còn mang theo cả ngự y.
“Đồ vật đều kiểm tra kỹ.” Hắn hạ lệnh, lại nhìn kỹ từng đồ vật trên bàn.
“Ngài khẩn trương quá nha!” Ta cười ha ha.
Hắn ôm ta, bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi ta, cuối cùng lại cẩn thận đặt tay lên trên bụng bằng phẳng của ta: “Con của chúng ta, không thể có bất kỳ sơ suất nào!”
Hắn nói: “Tiên đế rất nhiều phi tần, nhưng lại ít con nối dõi, chính là bởi vì trong hậu cung tranh đấu gay gắt, hại không ít tính mạng con vua, cái đầu nhỏ này của nàng không thể nghĩ được có bao nhiêu người coi nàng là cái đinh trong mắt đâu. Không thể không phòng bị người khác được, về sau đừng nhận linh tinh đồ vật của người khác.”
Hắn không nói ta cũng biết.
Dù sao thì hồi Lý Quân Khoát mới đăng cơ, hậu cung cũng là muôn hoa đua thắm khoe hồng, tuy hắn không hay tới hậu cung, nhưng hậu cung lại không bởi vì hắn vắng mắt mà vắng vẻ, mấy năm đó cũng có người sinh non, đẻ non, thậm chí là chuyện phi tần đột tử.
Nổi tiếng nhất là… Thần Phi bị đầu độc dẫn tới thai chết trong bụng.
Sau đó, kẻ hại nàng bị biếm lãnh cung, Thần Phi một người mang roi xông vào, khi ra tới nơi thì đầy người đều là máu.
“Chàng yên tâm, thiếp lại không có ngốc.” Ta an ủi, trong lòng ngọt ngào, ngoài miệng lại không tha người mà hỏi: “Vậy chàng có để ý đến Phương Tần như vậy không?”
“Nàng ta thông minh, cũng có người che chở rồi!” Lý Quân Khoát nói, “Nhưng Tiểu Quất Nhi quá ngốc, trẫm phải giám sát chặt chẽ một chút.
Lời này không lưu chút mặt mũi nào cho ta, ta cũng không biết nên giận hay nên cười.
Cuối cùng Thái y tới đây nói đồ vật đều tốt, không có vấn đề gì cả.
Nhưng Lý Quân Khoát vẫn ném đồ vật vào nhà kho.
Hắn nói: “Mấy thứ đó trẫm đều có!”
Nghe giống như là đang ăn dấm, ta cười hì hì sờ bụng, trong lòng nói với đứa nhỏ còn chưa thành hình, cha của con giống Hoàng Đế chỗ nào chứ, rất giống với một tên nhà giàu mới nổi, cũng không biết là hai mẹ con ta ai được nhờ ai nữa.
77.
Gần đây, các cung nữ thường dùng một loại hỗn hợp hương liệu thêm cánh hoa để nhuộm móng tay.
Mùi hương thoang thoảng bám lên đầu móng tay nhỏ dài, giống như hoa tiên thành tinh.
Có vài phi tần cũng cảm thấy thú vị, cũng bắt đầu nghiên cứu. Lạc Thường tại am hiểu y thuật, cũng hiểu về hương liệu, nghiên cứu rất kỹ càng, nghe nói mùi hương của nàng có thể khiến cho bướm bay vào phòng.
Ta tò mò chết mất, chỉ tiếc là sau khi cái thai lớn một chút, ta bị nghén quá khủng khiếp.
Thức ăn mặn không ngửi được, đồ ăn ngọt ngấy có mùi hương hoa cũng không chịu được, cả ngày đều kêu đó, khiến cho Ngự Thiện Phòng cũng rối loạn, Hoàng Đế lại còn thúc giục, nói: “Người khác mang thai đều mập lên, vì sao đến lượt Khánh Tần lại gầy như thế, nhất định là tại Ngự Thiện Phòng không để ý, phải phạt.”
Tuy là Hoàng Đế nói hơi tàn nhẫn một chút, nhưng lại không thực sự trách phạt, nhưng khiến cho đám nô tài hoảng loạn, vô cùng sợ hãi.
Vì thế, người trong cung của ta đều đặc biệt nhất, đừng nói ngón tay có mùi thơm, ngay cả trên đầu cũng không dám cài hoa, nhìn qua thì sẽ cho rằng người trong cung của ta quá nghiêm ngặt.
Mỗi lần ăn cơm, một đám người khổ sở nhìn chằm chằm ta, giống như tú tài ở trường thi nhìn thấy đề bài là Kim Bình Mai, không biết phải nghĩ thế nào.
Mà ta cũng ăn cẩn thận, chỉ sợ mình bị nôn, mình không khó chịu mà đứa nhỏ có khả năng thừa nhận kém đã khóc rồi.
Ngay khi ta vừa giơ đũa do dự, người trong cung Lạc Thường tại tới, nói là Lạc tường tại sẽ tổ chức tiệc trà vào buổi chiều, khoe sơn móng tay “thất truyền đã lâu” mà nàng mới nghiên cứu ra được.
Ta nhăn mặt lại, đồ tốt, ta muốn đi xem, nhưng mà…
Ọe!
Một đám người phi lại vỗ vỗ sau lưng ta.
Chân tay luống cuống, vẻ mặt ta đau khổ từ chối: “Đi không được, bổn cung… Ọe!”
_________
(19) Vô công bất thụ lộc: Không có công thì không nhận lợi ích về mình