Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng xuất hiện một tấm gương bằng ánh sáng, phía trên là hình ảnh ở cạnh linh hồ, tất cả những thứ mà Thẩm Anh Anh nhìn thấy đều xuất hiện ở đây.
“Anh Anh?”
Sư phụ không hiểu ra sao.
Ta trầm giọng nói: “Sư phụ, tu vi của con không đủ, mời sư phụ truyền hình ảnh này cho các đệ tử, để mọi người đều xem phản đồ cấu kết với Ma tộc.”
Đến lúc đó, mọi người đều kinh ngạc.
“Đúng rồi, khi sư phụ truyền đi thông cảm thuật, xin hãy bỏ đại sư huynh đi.”
Sau khi ta nói câu này xong, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Phản đồ là ai, không cần nói cũng biết.
Đúng lúc này, hình ảnh Tề Diễn xuất hiện ở trên kính.
Hắn vội vàng không nhịn nổi mà gọi ra Ma tộc kia, giọng vô cùng hưng phấn:
“Ta đã tìm được cơ hội rồi! Nửa tháng sau mấy lão già kia cùng với Mục Lăng đều không ở đây, chỉ còn lại một đám vô dụng căn bản không bảo vệ được sơn môn, còn có một sư muội ngốc nghếch luôn luôn nghe lời ta răm rắp, tuyệt đối là thời cơ rất tốt để Ma Tôn đại giá quang lâm.”
7.
“Mấy lão già” trầm mặc nhìn lên tấm kính.
Còn nghe thấy cả tiếng nghiến răng.
Mấy sư đệ “vô dụng” ở phòng ngủ, vốn đang không hiểu được khi nhìn thấy tấm kính ánh sáng ở trước mặt, cho đến khi có người yên lặng đặt câu hỏi:
“Hắn nói phế vật là chúng ta ư?”
Một loạt phòng ngủ đều nổ tung rồi.
“Không ngờ đại sư huynh cấu kết với Ma tộc.”
Mà sư muội Thẩm Anh Anh “ngốc nghếch” tức run cả người.
Đến nỗi gương ánh sáng cũng rung động theo.
Ta chỉ sợ nàng trong lúc tức giận sẽ lao ra, vội vàng dẫn âm nói với nàng: “Sư tỉ cảm thấy muội không ngốc tí nào, Anh Anh thông minh nhất.”
Lập tức kính ánh sáng trở nên đen sì.
Ta: “...Sư muội, bỏ bàn tay đang ôm mặt ra cho ta.”
Tề Diễn không biết tất cả những chuyện này, còn báo cáo với Ma Tộc tình hình Linh Kiếm Tông gần đây.
Hai người họ tính toán, cảm thấy cần tận dụng thời cơ, nhất định phải nhân cơ hội này đánh vào sơn môn.
Sư phụ vô cùng đau đớn mà mắng chửi Tề Diễn một hồi lâu, mới nhíu mày nói:
“Nếu bọn họ tính nửa tháng sau tấn công, vậy thì chúng ta không thể đi ra ngoài được.”
“Không, chúng ta nhất định phải ra ngoài.”
Ta nói: “Nếu đột nhiên thay đổi kế hoạch nhất định sẽ khiến cho Tề Diễn sinh lòng nghi ngờ, chúng ta sao không nhân cơ hội này đóng cửa đánh chó?”
Bọn họ đã phản ứng lại rất nhanh.
Phía bên kia, Tề Diễn đã bắt đầu bàn bạc chi tiết.
Sứ giả Ma tộc nghĩ đi nghĩ lại, không yên tâm một mình Tề Diễn nôi ứng ở sơn môn, vì thế nói hắn sẽ biến thành một đệ tử cấp thấp, giúp Tề Diễn tìm cách phá trận.
Tề Diễn nói ra một cái tên.
“Người này thiên phú bình thường, tu vi bình thường, diện mạo bình thường, cũng không có cảm giác tồn tại, chỉ cần giết hắn sau đó thế thân, nhất định sẽ không ai phát hiện được.”
Đệ tử “bình thường” được đề cập đang ở phòng ngủ lâm vào trầm tư.
Mà chúng ta cũng cảm thấy khó khăn.
Nhất định không thể ngồi nhìn mặc kệ, nhưng lại không thể rút dây động rừng.
Đệ tử “bình thường” tới tìm sư phụ, hai lời cũng không nói, liền quỳ xuống.
“Nếu chỉ hy sinh một mình đệ tử mà có thể làm tổn thương Ma tộc nặng nề, cứu vớt thương sinh, đệ tử nguyện ý hy sinh.”
Người tu đạo chân chính luôn luôn đặt thương sinh đạo nghĩa lên đầu.
Tề Diễn luôn mồm chê bai người khác, nhưng người ta lại cao thượng gấp trăm lần hắn.
Ta đỡ sư đệ lên, cười nói.
“Tính mạng của sư đệ vô cùng quý báu, còn muốn giữ lại để tru ma, làm sao có thể tùy tiện hy sinh được?”
Bọn họ muốn nằm vùng trong sơn môn, vậy thì cho bọn họ một cơ hội là được rồi!
8.
Sau khi Tề Diễn mật đàm với Ma tộc trở về phòng, cảm thấy có chút gì đó không thích hợp lắm.
Ba sư đệ cùng phòng nằm ngang nằm dọc trên mặt đất ngủ mê man.
Tề Diễn cẩn thận ngửi, còn có mùi rượu.
“Một đám vô dụng.”
Từ trong đáy lòng Tề Diễn đều xem thường mấy người có tư chất bình thường này, với tư chất của hắn, nên đạp tất cả mọi người ở dưới chân, hưởng thụ sự kính ngưỡng của tất cả.
Chỉ có Ma Tôn có thể thực hiện được nguyện vọng của hắn, sư phụ chỉ suốt ngày nói cứu vớt thương sinh.
Hắn không hiểu, những con người nhỏ yếu đó có gì phải cứu vớt.
Giết không phải là tốt hơn à.
Rất nhanh, ngày hắn chờ mong sắp tới rồi.
Tề Diễn cố nén nội tâm kích động, nghĩ đến việc phải diễn đến thời khắc cuối cùng, đành phải làm đúng chức trách của đại suy huynh đỡ đám sư đệ lên giường nghỉ ngơi.
Nhưng hắn không nghĩ được là, vừa mới kéo người tới, sư đệ vừa nãy còn hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở to mắt, sau đó say say mà thực hiện phép định thân quyết với hắn.
Sắc mặt Tề Diễn cứng đờ: “Sư đệ làm gì thế? Ta là đại sư huynh.”
Hán tử giả say không nghe thấy, tiện thể gọi hai người khác dậy:
“Mau… Mau đứng lên! Có… Ăn trộm! Đánh hắn!”
Khi bị bịt kít đầu ấn ở trên giường đánh, Tề Diễn Tuyệt vọng rồi!