Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kể từ khi chúng ta rời đi, động thiện phúc địa của Tiêu phủ cũng dần trở nên ảm đạm, khí vận biến mất, Tiêu phủ bị kê biên tài sản lại phát hiện ra chồng chất xương trắng, toàn phủ bị bỏ tù.
Ngũ hoàng tử mất đi trụ cột kinh tế.
Tề Vương mất đi quốc sư.
Tam sư huynh thắng lợi trong cuộc chiến đoạt đích.
21.
Chuyện ở kinh thành đã hạ màn, sau khi tam sư huynh đăng cơ, ta cùng với chị gái cáo từ. Đã là lúc rời đi rồi.
Ta giao cho hắn túi gấm mà sư phụ bảo ta giao cho huynh ấy, sau đó lên xe ngựa, trở về Giang Nam.
Khi đi tới cửa thành, một người đàn ông đầu bù tóc rối ngăn xe ngựa lại
“Niểu Niểu, ta sai rồi, hãy tha thứ cho ta đi!”
Ta cau mày nhìn Tiêu Sơn người không ra người quỷ không ra quỷ.
“Sao sư huynh lại thả hắn ra?”
Chị gái vén mành lên, trong mắt Tiêu Sơn hiện lên vẻ mong chờ. Chị gái ghét bỏ nhìn hắn, nhẹ nhàng mà nói ra hai chữ, “Đen đủi!”
Sau đó buông mành.
Cùng lúc đó, binh lính kêu to: “Bắt lấy kẻ bỏ trốn!”
Chỉ sau chốc lát, Tiêu Sơn đã bị bắt.
Chúng ta không quay đầu lại mà ra khỏi thành.
Trên đường, ta móc ra khăn lụa, chỉ vào tịnh đế liên hoa kia, “Tỉ, thêu nốt cho xong nhé!”
“Mẫu đơn này thật đẹp nha!”
Cái gì thế? Ta sợ tới mức trợn tròn hai mắt nhìn. Chị gái che miệng cười trộm.
Nhìn dáng vẻ giảo hoạt kia của tỉ ấy, ta nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.
“Tỉ làm muội sợ đó!”
Sau khi rời khỏi Tiêu gia, chị gái trầm ổn nội liễm đã thoải mái xinh đẹp hơn nhiều, sống tuỳ ý tự do hơn một chút.
Nhìn khuôn mặt của chị gái đầy phúc khí, trong lòng ta rất vui vẻ, không thể cầm lòng nổi mà duỗi tay ôm lấy chị ấy.
Chị gái vươn một bàn tay ra chống lại ta, “Muội rất nặng!”
Ta mở to hai mắt, ấm ức vô cùng, “Chị không yêu muội nữa!”
Chị ấy dịu dàng cười, lôi tay của ta xoa bụng.
“Là ý gì?”
Trên mặt chị ấy nở một nụ cười tràn trề hạnh phúc, “Ta có rồi, hai đứa.”
Điều này khiến ta há hốc mồm, đợi nghiêm túc quan sát một chút, là hai. Quả nhiên là như thế, ta mừng như điên!”
“Là con gái phải không?”
Chị lắc đầu, “Không biết, nhưng dựa theo lẽ thường tham sống của Bạch gia chúng ta, chắc là con gái.”
Trong đầu ta tưởng tượng hai đứa trẻ bầu bĩnh xinh đẹp
“Con gái rất tốt, giống như muội với tỉ, tịnh đế liên chi.”
Chị gái yêu chiều mà sờ đầu ta.” Ừ, tịnh đế liên chi.”
Suốt một đường cười nói vui vẻ.
….
Mà ngày càng rời xa kinh đô.
Sư huynh cầm thư của sư phụ viết.
“Đông Phương Thuỵ thân khải!”
Hốc mắt hồng lên.
“Đồ đệ Thuỵ nhi của ta, văn có thể đề bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn!
Nhất định không thể khiêm tốn!
Đạo làm vua cần phải có tấm lòng bồ tát, cần có thủ đoạn, sử dụng thuật đế vương, chăm lo việc nước, phẩm hạnh thuần hậu mới là trí.
Sắp tới là trời yên biển lặng!”
Sau này, mỗi lần sư huynh gặp được vấn đề gì khó khăn đều sẽ lấy ra túi gấm mà sư phụ đưa.
Hắn cẩn thận tuân theo lời dạy bảo của sư phụ, từng bước từng bước một mà đến nơi đến chốn, trở thành minh quân.
Nghênh đón thái bình tịnh thế! Khắp nơi triều tấu!
(Hết)