Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1.
Tôi là cô chủ của một gia đình giàu có trong một cuốn tiểu thuyết luận loan.
Nam chính là anh trai ruột của tôi, nữ chính là tình địch của tôi, còn nam phụ là gu của tôi.
Mỗi ngày tôi chẳng làm gì khác ngoài việc xem anh trai tôi bày đủ trò gi am c ầm, nữ chính vừa từ chối vừa q uyến r ũ, còn nam phụ thì yêu mà không được đáp lại.
Anh tôi: "Em là của anh! Trong mắt em chỉ có thể có mình anh!"
Nữ chính: "Anh không thể đối xử với em như vậy! Cảnh Thâm..."
Nam phụ: "Buông cô ấy ra! Thanh Nhiên, cầu xin em hãy nhìn tôi một chút."
Tôi đứng bên cạnh cắn hạt dưa, t ặc l ưỡi chậc chậc.
Người vệ sĩ của tôi, Quan Hằng, kịp thời đưa cho tôi thêm hạt dưa, mắt lạnh lùng nhìn cánh cửa đang ồn ào.
"Cô chủ đừng buồn, Phương Dục An không xứng với cô."
Miệng tôi không ngừng cắn hạt dưa, còn phải phối hợp d ụi mắt cho đỏ lên: "Đúng vậy, tôi rất buồn."
【Cô ấy đáng yêu như một con thỏ nhỏ, nếu làm cô ấy khóc, sẽ đáng yêu đến mức nào nhỉ?】
Suy nghĩ bất ngờ này khiến tôi khựng lại một lúc.
Tôi chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Quan Hằng.
Mặt anh ấy lạnh lùng như băng, cung kính vô cùng, làm sao có thể nói ra những lời b iến th ái như vậy được!?
【Cái vẻ ngây thơ và bối rối này, thật muốn làm hỏng cô ấy.】
...
Tôi biết mà, trong một cuốn tiểu thuyết b ệnh h oạn thì làm sao có thể thiếu kẻ b iến th ái!
2.
Cánh cửa với những âm thanh "ư m ư m a a" cuối cùng cũng im lặng.
Anh tôi quần áo xộc xệch, bước ra gọi điện thoại: "Cậu đến đây một chút, có vẻ Thanh Nhiên bị sốt rồi."
Tôi ném hạt dưa xuống: "Đồ c ầm th ú!"
Mỗi tổng tài bá đạo đều có một người bạn thân vừa giàu có vừa đảm nhận vai trò làm bác sĩ riêng cho gia đình.
Chẳng mấy chốc, Giang Tinh Tự đã vội vã chạy đến.
Anh ấy vào tiêm cho nữ chính, khi ra ngoài thì trách mắng anh tôi: "Cậu có biết thương hoa tiếc ngọc không hả?"
Anh tôi mang khí chất tổng tài bá đạo lạnh lùng bẩm sinh, im lặng đi vào phòng xem Tống Thanh Nhiên.
Tôi vội vàng xáp lại: "Cô ta không sao chứ?"
Giang Tinh Tự thong dong đút tay vào túi quần dựa vào tường, cười hỏi tôi: "Mặt trời mọc đằng tây rồi à, không phải em gh ét người ta lắm sao?"
Tôi bĩu môi: "Đúng vậy, tôi gh en t ị, chỉ mong cô ta sốt đến n ổ t ung cái nhiệt kế thôi."
Một suy nghĩ phóng túng vang lên: 【Cái thứ nhỏ bé cứng miệng nhưng lại mềm lòng.】
Hả? Hóa ra người này diễn giải vai nữ phụ đ ộc á c của tôi như này à?
Giang Tinh Tự ghé s át tôi, thì thầm vào tai tôi: "Cô ấy không sao, nhưng trông em có vẻ rất ng uy k ịch đấy."
Tôi vừa định nói cơ thể mình vẫn đang khỏe mạnh, ăn gì thấy cũng ngon.
Thì lại nghe thấy suy nghĩ đó vang lên: 【M- áu của cô ấy thơm quá, thật muốn c ắn vào đ ộng m ạch ch ủ của cô ấy. Cái cổ ngẩng lên vì mình lúc đó chắc chắn sẽ rất đẹp.】
...
Tôi đã biết ngay mà, trong một cuốn tiểu thuyết ng ược l uyến b ệnh h oạn thì làm gì có người bình thường!!!
3.
Buổi tối, chiếc giường ở phòng bên cạnh lại va vào tường "cộp cộp cộp".
Tôi mở mắt nhìn vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, nước mắt đ au kh ổ chảy dài.
Mẹ k iếp, đây rốt cuộc là tiểu thuyết ng ược l uyến hay là tiểu thuyết kh iêu d âm vậy!
Các người ngày đêm h ành h ạ, đêm nào cũng ‘v ật l ộn’ nhau, 365 ngày không cho tôi được một ngày nghỉ ngơi à?
Tôi thực sự muốn gửi bài viết "T ác h ại của việc thức khuya" cho mỗi người đàn ông "một đ êm b ảy l ần", để họ hãy bảo vệ th ận của mình, đồng thời cũng th ương x ót cho những chú chó độc thân đang m ất ngủ như tôi.
…….
Bị é p đến đường cùng, nửa đêm tôi đội trăng và quầng thâm, ra ngọn đồi phía sau trang viên hóng gió lạnh.
Thế là tôi thấy Quan Hằng và Giang Tinh Tự, hai người ban ngày không hề trò chuyện, đang đứng đối diện nhau ở không xa.
Quan Hằng ở đây thì còn hiểu được, Giang Tinh Tự đến trang viên làm gì vào giờ này?
Họ đứng im lặng ở hai bên, chỉ đứng thôi, không nói gì, trông đã rất đẹp rồi.
Đột nhiên, Quan Hằng tiến lên một bước, Giang Tinh Tự lập tức lùi lại một bước.
Hả? Chuyện gì thế này? Một người chạy, một người đuổi, Giang Tinh Tự dù có mộc cánh cũng không thể chạy thoát sao?
Hai người di chuyển rất nhanh, Giang Tinh Tự quay người chạy như bay, Quan Hằng phía sau đuổi theo sát nút.
Wow, nhào tới! Hôn anh ấy! Đè xuống mà hôn đi!
Trăng, bãi cỏ, lùm cây nhỏ! Kích thích thật!
Nhìn thấy hai người đã diễn theo đúng những gì trong đầu tôi, Quan Hằng nhào mạnh Giang Tinh Tự xuống đất...
Wow, hôn đi...
Nhưng biến cố chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Bộ vest của Quan Hằng đột nhiên bị những cơ bắp phình to xé rách, nổ thành từng mảnh. Thân hình anh ấy lớn dần, lớn dần, hóa thành một con sói khổng lồ!
Anh ấy hung hăng giẫm Giang Tinh Tự dưới chân, nhe hàm răng sói sắc nhọn, phát ra một tiếng gầm gừ đầy đe dọa.
Một dây thần kinh trong đầu tôi đứt phựt, suýt nữa thì hát to: Vì em, anh hóa thân thành người sói. Vì em, anh nhuộm lấy điên cuồng.
Giang Tinh Tự cũng không chịu thua, bàn tay to lớn kẹp chặt cổ con sói, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn. Một cú lộn người, anh ấy đã đè con sói khổng lồ xuống đất, tạo ra một tiếng động lớn.
Một dây thần kinh nữa trong đầu tôi lại đứt, điên cuồng tuôn ra hai chữ lớn: "Đậu móa!"
Hai bên ngang tài ngang sức, giằng co không dứt.
Tôi chớp mắt, nhẹ nhàng cúi người rút lui.
Nhưng vừa quay người, tôi đã giẫm phải một cành cây khô.
"Rắc" một tiếng.
Cả hai cùng lúc nhìn về phía tôi.
Hai suy nghĩ đồng thời vang lên.
Giang Tinh Tự: 【Bị phát hiện rồi, có nên nhốt em ấy lại không?】
Quan Hằng: 【Con thỏ nhỏ giật mình rồi, chậc, thật muốn xem khuôn mặt bị dọa khóc của cô ấy.】
Tôi đứng chết trân tại chỗ, nước mắt lưng tròng: "Chào, trăng đêm nay tròn thật ha."
Quan Hằng: "Đêm nay trăng đẹp lắm, cô chủ của tôi."
Giang Tinh Tự: "Đêm nay trăng đẹp lắm, Tiểu Cảnh Vãn."
...
Tôi đã biết mà, trong tiểu thuyết bệnh hoạn không những không có người bình thường, thậm chí có thể còn không phải là người!
4.
Đêm dài đằng đẵng, tôi không ngừng chạy trốn trên ngọn đồi phía sau.
Con sói khổng lồ và ma cà rồng phía sau như đang đùa giỡn con mồi, vây bắt tôi.
Quan Hằng nhẹ nhàng nhảy một cái đã dùng thân hình khổng lồ của con sói chặn đường tôi. Hai chân sau mạnh mẽ của anh ấy sẵn sàng phóng tới, bộ lông trên người khẽ run rẩy.
"Cô chủ, cô nên về nhà ngủ rồi."
Nhưng suy nghĩ của anh ấy lại là: 【Hãy chui vào bụng tôi mà ngọt ngào đi vào giấc mộng đi.】
Tôi hoảng hốt quay đầu chạy ngược lại.
Con sói khổng lồ không đuổi theo, mà đứng yên tại chỗ, nhìn tôi với ánh mắt vừa thương hại vừa cưng chiều.
Dưới đất, những cành cây đung đưa và bóng đen lao vút qua.
Ngay khi tôi ngước nhìn lên, một bóng người từ trên trời giáng xuống.
Tôi trực tiếp lao vào vòng tay Giang Tinh Tự, rồi lại đột ngột giãy ra lùi lại.
Anh ấy thong thả vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo: "Tiểu Cảnh Vãn, em không ngoan đâu nhé."
Suy nghĩ phóng đãng của anh ấy vang lên: 【Đêm trăng tròn rất thích hợp để hút máu, máu của Tiểu Cảnh Vãn thơm quá, răng nanh của tôi vì thế mà trở nên điên cuồng.】
Tôi hoảng sợ lùi lại: "Không, không..."
Nhưng lại va phải một lớp lông mềm mại.
Con sói khổng lồ không biết đã đuổi đến từ lúc nào, đang đứng im lặng phía sau tôi.
"Cô chủ..."