Tình Vững Như Kim Thạch - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

14.

Có lẽ là do bị kích động, sau khi trở về từ căn hầm bí mật đó, tôi luôn trong trạng thái mơ màng, gặp ác mộng liên tục.


Cảm thấy mỗi góc phòng đều tiềm ẩn nguy hiểm, lại cảm thấy chiếc giường dưới thân tôi có xích sắt.


Nửa đêm tỉnh giấc, tôi thường giật mình trong cảm giác ngạt thở cận kề cái chết.


Rồi lại trong sợ hãi mà mở mắt đến sáng.


Giang Tinh Tự đưa tôi đến bệnh viện tư nhân của anh ấy để kiểm tra, và kê thuốc an thần.


Nhưng hiệu quả rất mờ nhạt.


Cho đến đêm nay, tôi lại một lần nữa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, người đầm đìa mồ hôi, nhưng lại thấy Quan Hằng đang ngồi bên giường tôi.


Anh ấy lo lắng và trìu mến lau mồ hôi cho tôi, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.


"Ngủ đi, tôi sẽ bảo vệ cô chủ."


Không hiểu tại sao, chỉ cần được anh ấy ôm vào lòng, ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo quen thuộc đó, tôi liền cảm thấy như đang ở trong một bến cảng an toàn, yên tâm buông bỏ phòng bị, thả lỏng thần kinh và ngủ thiếp đi.


Sau đó, suốt mấy đêm liền, Quan Hằng đều lén lút lẻn vào phòng tôi sau khi trời tối, canh gác bên cạnh tôi suốt đêm.


Đêm nay tình cờ lại là đêm trăng tròn, Quan Hằng cuộn tròn bên cạnh giường trong hình dạng sói.


Tôi vuốt ve bộ lông mềm mại đó, tim đập thình thịch.


"Cái đó, tôi có thể, ngủ bên cạnh anh không?"


Mắt sói của Quan Hằng lóe lên ánh sáng u ám, chiếc đuôi dài khẽ vẫy.


"Tất nhiên rồi, đó là vinh hạnh của tôi."


Lại một đêm ngon giấc, tôi thậm chí còn mơ thấy mình đang ngủ trên những đám mây mềm mại.


Nhưng khi tia nắng ban mai đầu tiên lọt qua khe rèm cửa, bộ lông mềm mại dưới tay tôi đã biến thành những khối cơ bắp rắn chắc.


Cứng ngắc, trơn nhẵn...


Một suy nghĩ khàn khàn vang vọng trong đầu: 【Bàn tay nhỏ mềm mại quá, hù, sắp không kìm được rồi.】


Tôi đỏ mặt mở mắt ra, mi khẽ run: "Chào... buổi sáng."


Đôi mắt nhạt màu của Quan Hằng ánh lên sắc xanh, giọng trầm gợi cảm của anh ấy mang theo sự mềm mại sau khi ngủ dậy: "Cô chủ có thích nụ hôn chào buổi sáng không?"


Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, cứ tưởng mình nghe nhầm.


Nhưng anh ấy đã áp sát lại, khẽ hôn lên môi tôi.


Hết lần này đến lần khác, mang theo sự thăm dò mập mờ, nhưng vẫn để lại khoảng trống đủ để tôi từ chối.


Trong khoảnh khắc trống rỗng ngắn ngủi, tôi hoàn hồn, bàn tay yếu ớt chống lên ngực anh ấy.


Ý chí lung lay trong hai giây, tôi khẽ đáp lại, rồi chìm đắm trong sự đòi hỏi mãnh liệt và nồng nhiệt của anh ấy.


15.

Sau đó, Quan Hằng đêm đêm lén lút vào phòng tôi.


Chỉ là trước khi ngủ anh ấy còn ngủ dưới đất, sáng ra tỉnh dậy lại nằm trên giường.


Vẫn dùng giọng trầm ấm gợi cảm đó hỏi tôi có muốn nụ hôn chào buổi sáng không.


Và dùng đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy mong chờ như mắt cún con nhìn tôi.


Thử hỏi, ai có thể nhẫn tâm từ chối sức hấp dẫn của tám múi cơ bụng chứ?


Thế là tôi ngày càng dậy muộn hơn.


Giống như một hôn quân, không còn bận tâm đến triều chính.


Suốt nhiều ngày liền, tôi thực sự đau lưng mỏi gối, tinh thần sa sút, thậm chí không còn sức để gặp ác mộng nữa.


Tôi liền tế nhị nói với anh ấy: "Dạo này chất lượng giấc ngủ của tôi rất tốt, anh không cần phải đến canh đêm mỗi ngày nữa đâu."


Bàn tay đang cởi cúc áo của Quan Hằng khựng lại, quay đầu nhìn tôi một lúc.


Tôi lo lắng anh ấy hiểu lầm tôi "vắt chanh bỏ vỏ", vừa định giải thích rằng chỉ muốn nghỉ ngơi vài ngày rồi mới bảo anh ấy đến.


Kết quả anh ấy chỉ nói: "Em có muốn sờ đuôi của tôi không? Không phải đêm trăng tròn cũng có thể sờ."


!!!


Buông thả thì buông thả vậy, cũng không thiếu tôi một ngày làm hôn quân nữa.


16.

Nhưng thể chất của một con người như tôi, đứng trước một người sói chỉ là đồ bỏ đi.


Thấy anh ấy  ngày càng buông thả, gần đây ban ngày ban mặt cũng nhìn tôi với ánh mắt xanh lá cây.


Tôi thực sự rất lo lắng anh ấy sẽ bị phát hiện thân phận thật sự và bị bắt đến phòng thí nghiệm nào đó.


Thế là tôi cố gắng khuyên anh ấy kiềm chế một chút.


Anh ấy rất chân thành nói với tôi: "Nhưng chỉ cần nhìn thấy em, tôi lại không nhịn được muốn dính lấy em. Tôi đã tìm hiểu, đây có lẽ là một căn bệnh gọi là 'thèm da thịt', chỉ có em mới có thể cứu tôi."


Suy nghĩ của anh ấy đồng thời vang lên: 【Dù có chết, tôi cũng muốn chết trên người em.】


...


Tôi thỏa hiệp: "Vậy thì thế này, ở những nơi không có người, chúng ta có thể thân mật một chút. Nhưng chỉ cần có người thứ ba ở đó, anh phải chú ý đến lời nói và hành động của mình."


Giây tiếp theo, Quan Hằng trực tiếp đẩy tôi vào phòng chứa đồ dưới cầu thang xoắn ốc.


Anh ấy hạ giọng dụ dỗ: "Được. Vậy bây giờ tôi có thể hôn em được không?"


...


Tuy nhiên, sau khi tôi sửa lại mái tóc bị anh ấy làm rối, vừa bước ra ngoài đã đụng phải Giang Tinh Tự đang dựa vào bức tường đối diện.


Anh ấy lạnh lùng nhìn Quan Hằng phía sau tôi, nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Xem ra là tôi đến muộn rồi."


Suy nghĩ của anh ấy mang theo sự tàn nhẫn nhàn nhạt: 【Tiểu Cảnh Vãn không ngoan đâu nhé.】


17.


Tôi bị Giang Tinh Tự bắt cóc.


Vì hàng năm gia đình họ Phó đều định kỳ đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Giang để khám sức khỏe tổng quát, nên tôi không hề nghi ngờ gì về thông báo khám sức khỏe do trung tâm khám bệnh gửi đến.


Còn Quan Hằng cũng không ngờ rằng, tôi lại có thể biến mất một cách thần không biết quỷ không hay ngay tại bệnh viện tư nhân của nhà họ Giang.


Vì người bắt cóc tôi, chính là Giang Tinh Tự.


Anh ấy giam tôi trên hòn đảo tư nhân của anh ấy.


Một căn hầm xa hoa, một chiếc giường lớn có xích sắt ở bốn góc.


Cái cấu hình theo khuôn mẫu này, cái công thức quen thuộc đến phát khóc này.


Tôi mãi mãi không nên có bất kỳ kỳ vọng nào vào "gu" của những kẻ biến thái.


"Giang Tinh Tự, anh có bệnh không hả!"


Anh ấy say sưa ngắm nhìn chiếc còng sắt mới tinh mà anh ấy đã còng vào cổ tay và mắt cá chân của tôi.


"Anh có bệnh, em có thuốc, vừa hay."


Tôi thở dài: "Anh đừng đùa nữa, mau thả tôi về nhà, anh trai tôi sẽ lo lắng đấy."


Những ngón tay lạnh giá của anh ấy lướt trên cổ tôi, rồi đột ngột giữ chặt cằm tôi.


"Em sợ Cảnh Thâm lo lắng, hay sợ con sói mà em nuôi lo lắng?"


Anh ấy lại nói tiếp: "Hắn có gì tốt? Tiểu Cảnh Vãn, em có thích anh không?"


Tôi lắc đầu hất tay anh ấy ra, lùi lại một chút, kéo giãn khoảng cách với Giang Tinh Tự.


"Trong mắt tôi, anh ấy chỗ nào cũng tốt. Giang Tinh Tự, anh cũng rất tốt. Nhưng tôi chỉ thích Quan Hằng."


Giang Tinh Tự cụp mắt xuống, lông mi khẽ rung.


Khi ngước mắt lên, nụ cười trên môi chỉ còn lại sự tàn nhẫn: "Tiểu Cảnh Vãn, em có biết người sói và ma cà rồng sinh ra đã là kẻ thù không đội trời chung do sự áp chế về huyết mạch không?"


Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.


"Em nói xem, nếu anh biến em thành một ma cà rồng có khế ước máu với anh, mỗi khi đêm trăng tròn đến, Quan Hằng có thể kiềm chế bản năng huyết mạch để không xé xác em ra không?"


Tôi gào lên: "Giang Tinh Tự, anh điên rồi! Anh dám thử đối xử với tôi như vậy xem!"


Anh ấy nhìn tôi, không nói gì.


Nhưng suy nghĩ lại càng điên cuồng hơn: 【Hãy trở thành của anh. Tiểu Cảnh Vãn của anh.】

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo