Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
27.
Chu Gia Hằng chậm rãi rời khỏi thế giới của tôi.
Mà trải qua một năm ở chung, tôi cùng với Cận Mặc phối hợp càng ngày càng tốt, tiếp xúc cũng càng ngày càng nhiều.
Thỉnh thoảng trò chơi tung ra một số hình ảnh và cốt truyện của nhân vật, rất được mọi người mong chờ.
Ngày ra mắt được báo trước, đã có rất nhiều lời bình luận tốt và mong chờ.
Chúng tôi lại tụ tập trong tiệm của A Côn, ăn uống chúc mừng.
Đang ăn mừng thì hắn ra ngoài gọi điện thoại, tôi xem trên vòng bạn bè thì thấy hắn gửi ảnh chụp lên.
Bên trong có tôi, cười rất ngốc.
Tôi nhấn nút like, chạm vào chị Ninh ở bên cạnh chê cười hắn: “Kỹ thuật chụp ảnh của anh ấy tệ quá!”
Chị Ninh mở di động ra, không nhìn thấy trên vòng bạn bè của hắn, mới nghi ngờ nói: “Chặn tôi à!”
Sau đó, chị ấy lấy di động của anh Kỳ Dã để kiểm tra, cũng không thấy.
Hai người bọn họ liếc nhau: “Chỉ em có thể thấy được.”
Sao lại thế?
Tôi nhấn vào vòng giao diện bạn bè của hắn, tiếp tục kéo xuống, “Mọi người nhìn xem, anh ấy đã phát rất nhiều, em thường xuyên nhấn thích, còn buồn bực thắc mắc vì sao mọi người không thích.”
Chị Ninh nhướng mày, mọi người đều lấy di động ra, mở ra trang chủ của Cận Mặc.
Trống rỗng.
Mọi người bừng tỉnh nhận ra: “A a a! Hoá ra chỉ em có thể nhìn thấy.”
“Không phải à, chị đã nói rồi, trong ấn tượng của chị, chưa thấy Cận Mặc phát tin tức trong vòng bạn bè bao giờ cả.”
Tôi ngây người.
Vừa lúc hắn nói chuyện điện thoại xong quay lại, ngồi bên cạnh tôi.
Ánh mắt trêu ghẹo của mọi người đều ở trên người chúng tôi.
Tôi hơi xấu hổ một chút, mặt cũng đỏ lên.
Nghĩ lại một năm vừa rồi đủ mọi chuyện xảy ra, tôi hoàn toàn không nghĩ về chuyện kia.
Nhưng đến lúc này, cho dù tôi có ngốc thì cũng biết hành vi này của hắn là gì.
28.
Sau khi về nhà tôi hỏi bố: “Bố đã nói là khi tốt nghiệp cấp ba thì Cận Mặc tới nhà mình hả? Bố cho anh ấy tranh xong thì anh ấy có nhắn lại cái gì không?”
Bố tôi cau mày suy nghĩ nửa ngày: “Cậu ấy nói muốn tới phòng vẽ tranh của con nhìn xem, bố để cậu ấy đi. Sao thế?”
Tôi chạy vào phòng vẽ tranh.
Rất lộn xộn.
Nhưng tôi vẫn để cô giúp việc dọn dẹp lại phác thảo của tôi tuỳ theo thời gian.
Tìm được trong thời gian tôi thi đại học kia, tôi ôm ra tất cả những tờ giấy thời điểm đó, lật từng tờ một.
Cuối cùng cũng tìm thấy ở tờ cuối cùng một phong “Thư Tình.” xinh đẹp
Bên trong đó có một tờ thư tình mà Cận Mặc viết cho tôi.
Sau năm năm, tôi mới nhận được.
Vào khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi tràn đầy trong lòng tôi.
Trong trí nhớ của tôi, Cận Mặc luôn luôn trầm mặc, có lý trí, có giới hạn cảm xúc, giống như là với ai cũng thế.
Vì thế, từ trước tới giờ tôi cũng chưa từng nghĩ là hắn sẽ thích tôi.
Hơn nữa, sao hắn có thể thích tôi chứ.
Tôi mở thư ra, hắn viết rất hàm súc, đại khái là nói bản thân mình phải ra nước ngoài ru học, thật ra vốn dĩ lúc học trung học là phải đi rồi, nhưng cảm thấy ở trong nước rất tốt mới ở lại.
Nhưng vì thức hiện ước mơ của mình, vẫn phải đi.
Hắn nói lúc đó nói đến cả đời thì quá sớm, nhưng thực sự đã từng có cảm xúc với tôi.
Chân thành hoạt bát, thật thà tình cảm, giống như một mặt trời nhỏ.
Ai không thích chứ?
Hắn nói, hy vọng có một ngày nào đó có thể có cơ hội cùng với tôi cùng nhau thực hiện ước mơ.
Tôi ngẩn người, ước nguyện ban đầu làm game du lịch với tôi, hoá ra là từ thời học trung học thấy tôi vẽ tranh, trong lòng hắn đã chôn xuống một hạt giống.
Nhưng hắn vẫn viết xuống: “Ninh Thanh, anh thích em, nhưng em không cần có gánh nặng”
Tôi vẫn luôn không biết gì, vẫn luôn không đáp lại hắn.
Với hắn mà nói, chắc là hắn rất buồn phải không.
Tôi gọi điện thoại cho Cận Mặc: “Xin lỗi anh, phong thư tình kia của anh lúc này em mới thấy”
Bên kia im lặng một hồi sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng: “Không có gì.”
Lời giải thích giống như cũng khó nói, bởi vì tôi cũng không thể hứa hẹn với hắn cái gì.
“Em không cần có gánh nặng gì cả, vốn dĩ thích là một việc tốt đẹp, huống chi, nhìn em vui vẻ anh cũng thấy rất vui, như vậy là đủ.”
Tôi ngừng lại một chút, vẫn nói: “Cận Mặc, tuy em chia tay đã một năm rồi, em cũng ra khỏi mối quan hệ cũ, nhưng em còn chưa nghĩ đến việc chuẩn bị yêu đương một lần nữa.”
“Anh biết” Giọng nói dễ nghe trầm lặng vang lên bên tai, “Thế giới này vốn dĩ không chỉ có tình yêu, còn có rất nhiều thứ quan trọng chúng ta cần quan tâm. Em không cần bởi vì từ chối anh mà cảm thấy không biết theo ai, ngoại trừ việc anh thích em, chúng ta vẫn là bạn. Mà em, có thể thích bất kỳ ai.”
Hắn nói như vậy, khiến cho tôi không biết phải mở miệng thế nào, cuối cùng cầm chặt điện thoại: “Chúng ta đầu tiên cứ làm bạn bè được không? Em muốn sau trò chơi online này sẽ nghĩ đến việc khác sau.”
“Anh tôn trọng em.”
29.
Thơi gian trôi qua rất nhanh.
Sau cuộc điện thoại kia, tôi với Cận Mặc dù coi nhau là bạn bè, nhưng mọi người xung quanh đều cố ý hay vô tình, đều tác hợp chúng tôi.
Vốn dĩ là môn đăng hộ đối.
Vốn dĩ cũng coi như thanh mai trúc mã.
Ở chung với hắn thật ra rất thoải mái, không cần phải thay đổi gì, chỉ cần làm chính mình là được.
Năm thứ hai, số lượng hẹn trước của game online du hành đã phá kỷ lục, vượt qua mong muốn so với tháng trước.
Cận Mặc tổ chức buổi tiệc mừng công.
Tôi thấy vui vẻ vô cùng, cảm thấy bản thân mình rốt cuộc có giá trị, góp một viên gạch cho mộng tưởng của người khác.
Chúng tôi đều uống một chút rượu, cuối cùng tôi ngồi ở trên mặt cỏ quay đầu nhìn hắn: “Cảm ơn anh, Cận Mặc.”
Trong hai năm tôi đã thoát ra, dần dần quên hết những chuyện không thoải mái trước kia.
Cũng tìm thấy phương hướng cho cuộc sống tương lai của mình.
Tôi thật sự cảm ơn Cận Mặc.
Hắn dường như vẫn luôn cho người ta một loại cảm xúc an tâm, cho dù là lúc học trung học, hay là trong công việc.
Đều giúp tôi không ngừng tiến bộ, khám phá ra càng nhiều khả năng.
Tôi nghĩ, có lẽ đây chính là giá trị và ý nghĩa của bạn đời.
Sẽ không làm bạn mất đi bản thân, không làm bạn vì đón ý nói hùa mà thay đổi bản thân.
Ở chung với nhau bằng tư thái thoải mái nhất, mà dùng cách của bản thân để đối mặt với thế giới này.
Ngày hôm đó, có lẽ là thuận theo tự nhiên.
Ở trên đường về nhà, tôi ôm hắn.
Từ trước tới giờ, tôi đều dám yêu dám hận.
Đón ánh hoàng hôn, tôi ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Cận Mặc, anh có muốn cùng nhau chờ đón đoạn đường tiếp theo không?”
Hắn ôm lấy eo tôi, đôi môi mềm mại nhẹ đặt lên trán tôi: “Vô cùng vui vẻ.”
Vốn dĩ đã biết nhau từ trước.
May mà thời gian cũng không muộn.
Chúng tôi theo kịp mặt trời lặn, cũng có thể sóng vai xem tràng pháo hoa tiếp theo.
(Hết)